Hoắc Ngập lui về phía sau một bước, hoàn  toàn không có chút chột dạ nào khi bị phát hiện, tầm mắt dời đi, nhìn Vu Huy Dương cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, môi mỏng có vệt nước, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nụ hôn vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt.
Vu Huy Dương không thể tiếp thu, mắt nhìn Lâm Kiều, lui về phía sau một bước, mới thấy điện thoại của mình rơi trên mặt đất, cậu ta vội vàng nhặt điện thoại đã vỡ vụn màn hình lên, xoay người đi nhanh xuống lầu.
Lâm Kiều có chút đứng không vững, không biết vừa rồi cậu ta thấy nhiều hay ít, cũng không biết cậu ta có khi nào sẽ nói ra ngoài hay không…
“Cứ vậy mà chạy, chị không đuổi theo sao?” Hoắc Ngập dựa vào lan can cầu thang, nhìn thoáng qua dưới lầu, bóng dáng đã mất hút, anh nhịn không được cười rộ lên, “Chạy trốn thật nhanh, cũng không hỏi xem chúng ta vì sao lại thân thiết như vậy?”
Cánh môi Lâm Kiều tê dại, cô hơi cắn răng, “Vì sao cậu phải làm như vậy?”
“Vừa rồi tôi hôn chị, không phải chị cũng có phản ứng à, sao lại còn hỏi tôi?” Hoắc Ngập nhìn sang, cười vô hại, nhưng nói chuyện lại không để lối thoát mà đâm thủng tầng giấy cửa sổ, “Nếu như đổi thành một người khác hôn chị như vậy, chắc đã sớm ra tay rồi, chị à, chị đang sợ cái gì vậy, rõ ràng chị cũng thích tôi, thích cùng tôi hôn môi, đừng mạnh miệng.”
Cô nói không ra lời, biết rõ trong lời nói của anh có vấn đề, chỉ là cô không thể phản bác được, anh tựa như đang đi từng bước một dụ dỗ người rơi vào bẫy rập, nhưng mặt anh lại đẹp không hề giống người xấu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play