Nói đi nói lại, thật ra đều do vấn đề tiền bạc. Có tiền còn sợ cô nhi viện không nuôi nổi?
“Không được nữa thì vận động xã hội quyên góp đi.” Họ vốn không tính làm vậy, nếu thông báo công khai, khó tránh những người trên mạng tò mò hiếu kỳ, sẽ cố gắng tra cứu lai lịch của những đứa trẻ, từ đó quấy rầy cuộc sống của các cô gái bị hại.
Các cô vất vả lắm mới vượt qua, không nên liên quan gì với quá khứ nữa. Đây là rạch miệng vết thương trước mặt dân chúng, mặc người chỉ trỏ.
Nhưng những đứa trẻ không thể nhịn đói, họ chỉ có thể cố gắng bảo vệ thông tin cá nhân của các cô gái, đồng thời kêu gọi xã hội quyên góp và xin công quỹ.
Nhắc tới công quỹ, Cố Trường Sinh đột nhiên nghĩ tới một biện pháp. 30 đứa trẻ tất cả đều khỏe mạnh, không bị tàn tật hoặc tật xấu, chỉ cần nuôi lớn, giúp bọn trẻ học hành giáo dục, thật ra không tốn bao nhiêu tiền.
“Hay là để tôi trực tiếp làm quỹ?” Trong tay Cố Trường Sinh có không ít tiền tiết kiệm. Không tính thù lao khi làm nghiệp vụ đặc biệt, tiệm ăn tại gia tiền vào mỗi tháng như nước chảy, thu nhập vô cùng khả quan. Quỹ này cậu dư sức lập được.
Ban ngành đặc thù có biết chút ít về tình hình tài sản của Cố Trường Sinh. Cậu đủ khả năng trích tiền mà không bị thương gân động cốt* hay ảnh hưởng đến cuộc sống sau này. Cảnh sát dao động, cuối cùng từ chối: “Không được, chúng tôi không thể thêm áp lực cho ngài.” Từ trước tới nay khi có án tử, Cố Trường Sinh luôn sẵn lòng hỗ trợ, chưa từng lấy tiền thưởng của cục cảnh sát. Họ không phát tiền lương thì thôi, nào dám để cậu bỏ tiền riêng làm công quỹ!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT