Nói về trù nghệ, tuy Cố Trường Sinh đã xuất sư nhiều năm, hơn nữa càng ngày càng có “trò giỏi hơn thầy”, nhưng cha Cố vẫn là “bảo đao chưa già”. Thời gian đối với ông như ủ men rượu, để càng lâu càng thơm.
Lúc đến cha Cố có mang theo không ít nguyên liệu nấu ăn, dù đã lấp đầy cái tủ lạnh trống rỗng của thằng con trai nhưng vẫn còn dư sức nấu cả một bữa tiệc. Trừ những thứ Cố Trường Sinh nhờ mang lên, còn có thêm một thùng cua to.
Cua là cua nuôi trong hồ nhà mình, dù bây giờ đã bắt đầu vào đông, không phải mùa cua ngon nhất nhưng con nào con nấy đều được ba Cố chọn lựa kỹ càng. Trong bồn lúc nhúc các con cua to khỏe, vỏ mỏng thịt dày, tuyệt đối là mỹ vị nhân gian trong mắt đám tham ăn.
“Cua hấp cua hấp!” Lúc ngửi được hương vị mê ly của thịt cua, Cố Trường Sinh đã không dằn nổi cái bao tử mà vọt xuống bếp làm hai đĩa nước chấm theo khẩu vị của mình và Tổ sư gia. Chờ lồng hấp được mở ra, bưng lên bàn, Cố Trường Sinh lấy tốc độ sét đánh mỗi tay bưng một đĩa nước chấm ngồi vèo vào bàn ăn chờ sẵn.
Hai cái đĩa nước chấm nhỏ như lòng bàn tay được pha chế tỉ mỉ, một cái cho mình, một cái đặt trước mặt Tổ sư gia. Nhìn động tác của Cố Trường Sinh, cha Cố sau khi vất vả làm nguyên mâm cơm nhưng chả được cái gì bắt đầu bất mãn, liên tục trừng mắt liếc thằng nghịch tử nhà mình. Cố Trường Sinh chỉ lo nóng lòng ăn cua mà không chú ý cha già đang bất mãn đứng bên cạnh, duỗi tay lấy cua.
“Khụ.” Cha Cố thanh hắng giọng, cố ý để người nào đấy chú ý: “Khụ khụ.”
Ho đến mức thanh quản sắp rách rồi mà thằng con trai chẳng thèm nhìn một cái, cha Cố cầm đũa hung tợn vụt lên cái tay đang thò ra của Cố Trường Sinh: “Đi rửa tay ngay, lớn như này mà không biết rửa tay đã bốc ăn à, ăn uống mất vệ sinh sẽ gây bệnh đó biết không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT