“Nhuyễn tỷ... này, trên quần áo nhiều máu quá, hắn đã giết bao nhiêu người đây?”

Một lát sau, Vu Nhạc mang theo tiếng khóc nức nở, giọng run rẩy lại vang lên.

“Nhuyễn tỷ, nhìn xem... trên quần áo toàn là vết đao, tối qua chắc hẳn là chém giết rất kịch liệt.”

Vu Nhạc càng giặt càng căng thẳng, càng giặt càng sợ.

“Nhuyễn tỷ, quần áo này căn bản không thể mặc lại được. Hắn bảo chúng ta giặt để làm gì chứ? Ta sợ lắm, càng giặt ta càng nghĩ đến những hình ảnh giết người, ta thật sự không muốn giặt nữa...”

“Nhuyễn tỷ...” Vu Nhạc khóc nấc lên.

Vân Nhuyễn Nhuyễn thở dài, bước tới bên cạnh Vu Nhạc, nhẹ nhàng vỗ vai nàng.

“Thôi, để ta giặt cho.”

“Nhuyễn tỷ, quần áo này thật đáng sợ, tỷ có chắc mình ổn không?”

“Không ổn thì làm sao bây giờ? Hắn bắt ta giặt bộ quần áo này, chẳng phải là muốn cho ta biết tối qua hắn đã giết người như thế nào sao? Hắn muốn làm ta sợ, cảnh cáo ta, trừng phạt ta chứ gì.”

“Vậy tỷ không sợ sao?”

Vân Nhuyễn Nhuyễn vừa giặt vừa quay đầu lại liếc Vu Nhạc.

“Sợ thì vẫn phải giặt thôi. Nam tử hán đại trượng phu, cứng rắn lên. Muội cứ coi như... coi như đang đối mặt với một kẻ có tâm lý biến thái.”

“……”

Lời này vừa thốt ra, Vu Nhạc có vẻ bớt sợ hãi, nhưng vẫn không muốn đụng vào đống quần áo ấy.

“Nhuyễn tỷ, thế kế tiếp chúng ta nên làm gì?”

“Đi một bước, tính một bước. Ngày mai khi đem quần áo vào cung trả cho hắn, nhớ khéo léo, cố tìm hiểu thêm chút tin tức. Tốt nhất là tìm được tin tức của Thái Hậu hoặc Quân Nhã, có lẽ họ có thể cứu chúng ta.”

Vu Nhạc gật đầu: “Ta hiểu rồi, Nhuyễn tỷ. Để ta đi rửa tay rồi nấu cơm cho tỷ ăn.”

“Ân.”

Thẩm Mộ Chi vừa hồi triều, Vân Nhuyễn Nhuyễn cùng Vu Nhạc trong phủ quận chúa trống rỗng bắt đầu cuộc sống tự lực cánh sinh, tự lo liệu mọi chuyện.

Hôm sau, tại Phượng Dương cung.

Vân Nhuyễn Nhuyễn hai tay ôm quần áo, Vu Nhạc cẩn thận ôm kiếm, cả hai quỳ xuống, cung kính cúi đầu.

“Bái kiến Thất điện hạ, tiểu nữ đến đưa trả quần áo.”

Vân Nhuyễn Nhuyễn đợi một hồi lâu, nhưng không thấy hồi đáp. Nàng tò mò ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Thẩm Mộ Chi đang nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, đôi mắt khép hờ, tựa như đang chìm vào giấc ngủ.

Đừng nói, tư thế này của Thẩm Mộ Chi thực sự rất cuốn hút.

Nếu hắn không phải kẻ xấu... thì mọi chuyện thật tốt biết bao.

Đáng tiếc, Thẩm Mộ Chi không phải là người dễ đối phó.

Rõ ràng giao quần áo cho cung nhân là xong, nhưng hắn cứ một hai phải bắt nàng tự tay dâng lên. Rõ ràng cho phép nàng tiến vào, lại giả vờ như đang ngủ, làm nàng phải quỳ mãi không dám nhúc nhích.

Nhìn đi, đây có phải là cách cư xử của người bình thường không?

Bỗng "loảng xoảng" một tiếng vang lớn cắt ngang sự yên lặng trong điện.

Vân Nhuyễn Nhuyễn quay lại, thấy Vu Nhạc đánh rơi thanh kiếm xuống đất, đôi tay nàng ấy run rẩy, cuống quýt nhặt lên.

“Nhuyễn tỷ, ta không cố ý, thanh kiếm này nặng quá, ta không nâng nổi.” Vu Nhạc lắp bắp, vẻ mặt đầy lo lắng.

 Vân Nhuyễn Nhuyễn quay lại nhìn Thẩm Mộ Chi, hắn đã mở mắt.

“Ngay cả thanh kiếm cũng không giữ nổi, ngươi vô dụng đến vậy sao? Người như thế không cần giữ lại. Người đâu, kéo nàng ra ngoài...”

“Tha mạng, điện hạ!” Vân Nhuyễn Nhuyễn vội vàng dập đầu, khẩn cầu: “Quấy rầy điện hạ là lỗi của ta, Nhuyễn Nhuyễn xin nhận mọi trách phạt, chỉ mong điện hạ tha cho nàng ấy một con đường sống!”

“Vì một kẻ phế vật đến kiếm cũng không cầm nổi, ngươi tình nguyện chịu phạt sao?”

“Hồi điện hạ, trong phủ quận chúa tất cả gia nhân đều bỏ chạy, chỉ còn lại mình nàng ấy trung thành với ta, không rời không bỏ. Với lòng trung tâm ấy, nàng đáng được ta nhận phạt thay.”

“Nga?”

Thẩm Mộ Chi nhìn nàng đầy suy tư, không phản đối cũng chẳng đáp lời.

“Điện hạ, nàng ấy đúng là một phế vật, nhưng Nhuyễn Nhuyễn cũng chẳng khá hơn. Việc lớn không làm được, việc nhỏ lại càng rối tung, có nàng ấy hầu hạ là đủ rồi.”

Thẩm Mộ Chi cười nhạt, vẫy tay về phía Vân Nhuyễn Nhuyễn.

Nàng sững sờ, đứng dậy bước đến gần, khi đến trước mặt hắn, Thẩm Mộ Chi chỉ vào lưng mình.

“Ấn… ấn vai sao?”

“Ân.”

"Nhưng ta đâu có biết cách ấn, chi bằng để ta tìm cách khác hầu hạ điện hạ..."

"Ta không giữ kẻ vô dụng."

"Ta biết, ta biết! Từ nhỏ đã có người ấn cho ta, lâu ngày thành quen, giờ ta cũng coi như nửa thạo nghề rồi. Ngài thử xem, cảm thấy thế nào, thoải mái chứ?"

"Sức lực yếu quá."

"Vậy thế này thì sao?"

"Góc độ không đúng."

"Để ta điều chỉnh."

"Tốc độ chậm quá."

"..."

Thẩm Mộ Chi quả thật không phải con người mà!

"Thôi, cứ như vậy đi." Hắn phất tay: "Bảo người tỷ muội vô dụng kia của ngươi ra ngoài đứng chờ, ngứa mắt."

Vân Nhuyễn Nhuyễn khẽ nháy mắt ra hiệu cho Vu Nhạc, nàng ấy lập tức hiểu ý mà gật đầu rút lui.

"Tiểu nhân cáo lui."

Vân Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục ấn bóp, tay bắt đầu tê mỏi, nhưng vẫn phải vô cùng cẩn thận để không đụng vào những vết thương trên người hắn. Nếu làm đau đại ma đầu này, e rằng nàng khó giữ được mạng.

"Ngươi và quận chúa Phong Cùng quả là có mưu lược. Năm xưa giúp tam ca ta đuổi ta đi, giờ nhìn qua lại không giống kẻ kiêu ngạo ương bướng như lời đồn, ngực to óc rỗng."

Câu nói bất ngờ của Thẩm Mộ Chi khiến Vân Nhuyễn Nhuyễn dựng cả tóc gáy.

Hắn đang định tính sổ sao? Muốn tính thì tính luôn đi, dù sao nàng cũng chết chắc, bắt nàng ấn bóp mãi để làm gì? Mệt chết!

"Không không không, ta chính là kiểu người như lời đồn, kiêu ngạo, ngực to óc rỗng, chẳng có tác dụng gì đâu."

"Ồ? Ngực ngươi to đến đâu?"

"???"

Vân Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, mặt đỏ bừng, lỗ tai nóng ran, trong lòng đầy tức giận. Đây là kiểu câu hỏi gì vậy? Trả lời thế nào đây?

Thẩm Mộ Chi rõ ràng đang nhục nhã nàng, đúng là không phải người mà!

"Nhuyễn Nhuyễn ngu dốt, không hiểu ý điện hạ."

"Ta thấy ngươi rất thông minh đấy chứ. Trên người ta có hàng trăm vết thương lớn nhỏ, chằng chịt khắp nơi, thế mà ngươi nhéo nãy giờ không đụng vào cái nào. Hôm qua nghiên cứu rất kỹ rồi đúng không?"

"..."

"Không động tới vết thương nào, ngươi có phải thất vọng lắm không?"

"Nhuyễn Nhuyễn không dám. Nhuyễn Nhuyễn đã cẩn thận xem qua quần áo, vốn định vá lại cho điện hạ. Nhưng vì vết rách quá nhiều, tả sợ không khéo tay, làm hỏng thêm nên không dám động đến kim chỉ."

"Ồ? Không ngờ ngươi cũng có lòng như vậy."

"Hôm qua điện hạ tha mạng cho Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn không có gì để báo đáp, chỉ biết làm một vài việc nhỏ để tạ ơn."

Thẩm Mộ Chi khẽ nhếch môi cười khẩy, nhưng không đáp.

Cả đại điện sau đó chìm vào yên lặng. Vân Nhuyễn Nhuyễn cứ ấn vai cho hắn đến mức hai tay tê cứng, không còn cảm giác, rồi nàng bất giác dừng lại. Nhưng khi dừng, nàng nhận ra Thẩm Mộ Chi không có phản ứng gì.

Nàng tò mò nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện ra hắn... đã ngủ từ lúc nào!

Vậy là sao? Vậy nghĩa là... nàng đã tận tâm ấn bóp nãy giờ, tất cả đều uổng công ư? Trong khoảnh khắc đó, Vân Nhuyễn Nhuyễn thật sự muốn bật khóc.

Nhưng câu hỏi lớn hơn nảy ra trong đầu nàng: Thẩm Mộ Chi đã ngủ rồi, vậy nàng nên làm gì bây giờ?

Đúng lúc đó, bên ngoài đại điện có tiếng động. Vân Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tiểu thái giám bước vào, chuẩn bị quỳ xuống báo cáo. Nhưng khi thấy Thẩm Mộ Chi đang ngủ, hắn ngạc nhiên, lại lẳng lặng rút lui.

Chẳng bao lâu sau, có thêm người bước vào từ ngoài điện. Khi vừa nhìn thấy Vân Nhuyễn Nhuyễn đứng sau lưng Thẩm Mộ Chi, người kia đầy kinh ngạc.

"Ngươi... sao lại ở đây?"

Tiểu kịch trường

Vân Nhuyễn Nhuyễn: Tương lai ngươi tốt nhất đừng hối hận.

Thẩm Mộ Chi: Tự nhiên thấy hơi lo...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play