“Rượu ngon, phải từ từ mà uống…”
Vân Nhuyễn Nhuyễn nâng chén, từng ngụm từng ngụm uống rượu, ba năm dồn nén trong lòng cuối cùng cũng có thể thả lỏng đôi chút.
Nàng đã phải chịu đựng quá nhiều rồi…
Nàng uống đến nỗi gương mặt hồng hào, bước chân xiêu vẹo, trong cơn say dường như nàng thấy Tiểu Vu hóa thành một con cá lớn, bơi giữa sóng nước, từng hồi từng hồi phun ra bọt bong bóng.
Vân Nhuyễn Nhuyễn khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô tình dõi theo không trung xa xăm.
Trên bầu trời, nàng như thấy lại hình bóng chính mình ba năm về trước, khi ấy nàng vẫn còn phải thức đêm miệt mài bên sách vở.
“Ồ? Đây chẳng phải là… Vân Nhuyễn, tiểu thư thứ mười tám vô danh đó sao? Hắc hắc hắc...”
Trong gian thư phòng nhỏ hẹp, lúc ấy Vân Nhuyễn đang cặm cụi đọc kịch bản, vừa đọc vừa lấy cọ màu ghi chép lại những điều tâm đắc.
“Vân Nhuyễn Nhuyễn, quận chúa Phong Quận, cháu gái yêu quý của Thái Hậu, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàng cung, là đệ nhất mỹ nhân Triều Thành. Điều kiện thật là tuyệt vời!”
“Với điều kiện tốt như vậy, vì sao lại cứ nhất quyết phải dây dưa với nam chính? Vì sao bày tỏ tình cảm không thành rồi lại trở thành kẻ phá hoại? Kịch bản gì thế này, hoàn toàn không có logic. Chỉ vì để làm nổi bật hào quang của vai chính mà viết sai lệch vai phụ, thật là kém cỏi.”
“Nếu là ta, ta sẽ...”
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Vân Nhuyễn quay đầu lại, trông thấy Vu Nhạc mang thức ăn khuya tới cho nàng.
“Nhuyễn tỷ, ăn chút gì rồi hẵng xem tiếp, đừng sốt ruột”
“Ta làm sao có thể không sốt ruột được! Ta là diễn viên hạng mười tám, khó khăn lắm mới có được một vai diễn trong đại tác phẩm này, cần phải mau chóng nghiền ngẫm, nhập vai cho thật tốt.”
“Nhuyễn tỷ, kịch bản tỷ xem tới đâu rồi?”
“Ta xem xong rồi, giờ đang viết lại tâm đắc của nhân vật Vân Nhuyễn Nhuyễn. Thật là một lá bài tốt bị đánh hỏng, nếu đổi lại là ta, chắc chắn ta sẽ...”
Một đạo hào quang lóe lên, hai người chỉ kịp thấy trước mắt bừng sáng, đến khi mở mắt ra lần nữa, đã thấy mình ở thế giới trong sách.
Vân Nhuyễn Nhuyễn nằm úp trên bàn, tay vội mở nắp vò rượu mới, ngửa cổ uống một ngụm lớn.
“Muội nói xem, miệng ta khi ấy sao lại tiện đến thế? Hễ chút là nói 'đổi lại là ta, đổi lại là ta', bây giờ thì hay rồi, thật sự đã bị đổi! Đừng nói là bữa ăn khuya nóng hổi kia chưa kịp ăn, ngay cả mạng sống cũng suýt chẳng còn. Thật là ngu ngốc!”
“Phanh!”
Một tay của Vân Nhuyễn Nhuyễn quơ ra sau, vô tình làm đổ cả vò rượu xuống đất, rượu chảy ra khắp nơi.
Trong hình phản chiếu của rượu trên mặt đất, nàng nhìn thấy chính mình vừa xuyên không vào thế giới này.
Theo mạch cốt truyện, Vân Nhuyễn Nhuyễn đã triệt để đắc tội với Thẩm Duệ. Tối đó, hắn đang định lợi dụng việc thích khách đột nhập cung cấm, thuận tay giết chết nàng rồi giá họa cho bọn thích khách.
Thẩm Duệ khoác trên mình hắc y, trường kiếm vung lên, ánh kiếm lạnh lẽo hướng về phía cần cổ non mềm của nàng mà chém tới.
"Bịch!" một tiếng, Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức quỳ sụp xuống đất.
"Điện hạ, thần nữ biết sai rồi!"
Nàng nhanh chóng chuyển sang bộ dạng đau khổ, nước mắt rưng rưng, tiếng nức nở thổn thức vang lên.
“Tam điện hạ, xin người nể tình ta còn trẻ dại, lại vì Thái Hậu mà tha cho thần nữ một con đường sống. Ta nguyện sửa đổi, làm lại từ đầu, sống một đời lương thiện!"
“Ngươi làm sao biết được là ta?"
Thẩm Duệ kéo khăn che mặt xuống, sắc mặt thoáng chốc trở nên âm trầm.
“Bởi vì...” Vân Nhuyễn Nhuyễn cắn răng, quyết định đánh liều: “Thần nữ yêu ngài sâu đậm đến mức không thể kiềm chế. Từng hơi thở của ngài, dáng hình, bước đi đầy phong thái của ngài, ta đều nhận ra! Điện hạ có thể nỡ giết một nữ nhân si tình với ngài đến thế sao?"
“...”
“Phanh!” một tiếng vang lớn, Vân Nhuyễn Nhuyễn ném mạnh bình rượu vừa mở về phía trước.
“Hừ, thật là không biết xấu hổ! Thẩm Duệ, món nợ đó ta nhớ kỹ rồi. Chờ khi ta trở về đất phong…” Vân Nhuyễn Nhuyễn lắc lư, uống một ngụm rượu nữa rồi gằn giọng: “Ta sẽ khắc một hình nhân nhỏ, nguyền rủa ngươi!”
Nàng lại mở một vò rượu mới, tiếp tục uống không ngừng, từng ngụm từng ngụm liên tiếp trút vào miệng.
Càng uống, nàng càng say, đầu óc mụ mị, thân thể lảo đảo, trong tầm mắt mờ nhòe, nàng dường như thấy lại quãng thời gian ba năm vừa qua của chính mình.
Nàng là một tiểu nữ nhi yếu đuối, khóc lóc đáng thương dưới chân Thái Hậu.
Trước mặt nữ chính Lục Quân Nhã, nàng là tri kỷ thân thiết, một người bạn đáng tin cậy.
Trước mặt nam chính Thẩm Duệ, nàng là kẻ mưu mô hèn mọn nhưng trung thành, là một quân sư đầy tâm kế.
Hết lớp người này đến lớp người khác, nàng không ngừng thay đổi, đeo lên trăm gương mặt khác nhau, chỉ vì muốn bảo toàn mạng nhỏ của mình. Thân phận pháo hôi, mạng sống mong manh, thật là khổ không kể xiết.
May mắn thay, cuối cùng Thẩm Duệ đã đánh bại kình địch Thẩm Mộ Chi, bước lên ngôi vị Thái tử, hiện tại cũng đã đến lúc cưới Lục Quân Nhã.
Ngoại trừ nàng - tiểu pháo hôi may mắn không mất mạng, mọi diễn biến của cốt truyện đều không thay đổi, đến đây cũng gần như đã bước vào đại kết cục.
Sắp tới nàng có thể an ổn về đất phong mà hưởng thụ tuổi già trong an nhàn, cuộc sống mỹ mãn đang chờ đón.
Tâm tình Vân Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ, nàng lại ngửa cổ uống thêm vài ngụm rượu nữa, rồi… chẳng còn biết gì sau đó.
Đêm đen tĩnh lặng, trăng sáng vằng vặc, rượu thơm nồng, người đã say.
Vân Nhuyễn Nhuyễn từ ban ngày uống tới tận đêm, từ đêm ngủ mê mải tới ban ngày.
Khi nàng mở mắt tỉnh dậy, ánh nắng đã chiếu rọi khắp nơi, mặt trời lên đến đỉnh, đã chính ngọ rồi!
Đồ đạc còn chưa thu dọn xong, nếu giờ vội vã thu dọn để lên đường, thì đến chập tối mới lên đường được mất, như vậy thì không được!
“Tiểu Vu! Tiểu Vu! Mau dậy! Chúng ta phải lên đường rồi!”
Vân Nhuyễn Nhuyễn ôm đầu đau nhức, mệt mỏi lướt mắt nhìn quanh, cuối cùng phát hiện Vu Nhạc đã say bất tỉnh nằm cạnh mấy vò rượu.
Nàng đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Vu Nhạc: “Tiểu Vu, mau dậy, chúng ta phải tới đất phong, an nhàn mà ăn no chờ chết thôi.”
Hai người lảo đảo đứng dậy từ giữa các vò rượu, còn chưa kịp đứng vững thì bên ngoài vang lên một tiếng rống to, khiến cả hai sợ hãi ngã nhào trở lại.
“Không hay rồi! Quận chúa, có chuyện không hay rồi!”
“Ai đó? Chuyện gì mà không hay?”
Vân Nhuyễn Nhuyễn xoa xoa đầu, huyệt Thái Dương giật thình thịch, cảm giác như có chuyện lớn sắp xảy ra.
“Thất điện hạ, hắn giết đến nơi rồi!”
Vân Nhuyễn Nhuyễn:???
Nàng ngẩn người, chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Quận chúa, người mau nghĩ cách đi! Thất điện hạ thực sự đã tới! Không xong rồi, ta phải chạy trước!”
Vân Nhuyễn Nhuyễn sững sờ, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo. Có lẽ nàng vẫn đang nằm mơ chăng?
“Người tự mà lo liệu đi!”
Quản gia vội vàng xoay người chạy, lúc chạy còn va phải bình hoa, làm nó rơi xuống đất phát ra một tiếng "phịch" vang dội.
Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức tỉnh hẳn, nhanh chân bước tới, túm lấy quản gia.
“Ngươi vừa nói gì? Thất điện hạ? Hắn đã trở về? Không phải hắn đã bị đày ra Bắc Hoang rồi sao?"
“Đúng vậy! Nhưng giờ hắn đã giết trở về!"
???
Đại phản diện đã thất thế, chẳng phải kịch bản sắp kết thúc rồi sao?
“Sao lại có chuyện như vậy? Kịch bản đâu có phải như thế!"
“Quận chúa, người vẫn còn chưa tỉnh rượu sao?"
“Hắn giết trở về, vậy Hoàng thượng đâu? Không ai cản hắn lại sao?"
“Tối qua hắn đã tiến thẳng vào hoàng cung, đã giam lỏng Hoàng thượng rồi!"
Hắn hung tàn đến mức đó sao? Vân Nhuyễn Nhuyễn không khỏi kinh hãi, đây chẳng phải là tạo phản sao!
“Vậy Thái tử đâu? Ta phải mau chạy tới chỗ Thái tử mà trốn thôi."
Thẩm Duệ là nam chính, có ánh hào quang của vai chính che chở, chạy đến đó chắc sẽ an toàn.
“Thái tử sao? Tối qua đã bị Thất điện hạ chém bay đầu, giờ chắc đang ở dưới âm phủ báo danh rồi! Người có muốn đi theo không?"
Vân Nhuyễn Nhuyễn:!!!
Hào quang vai chính đâu rồi?
Chưa kịp để Vân Nhuyễn Nhuyễn kịp phản ứng, quản gia đã vội vàng túm lấy tay nàng, kéo đi.
Hắn vừa mới chạy đi, bên ngoài liền vang lên một tràng âm thanh ồn ào hoảng loạn, như thể có ai đó xông vào.
Vân Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi, vội vã quay lại thu dọn đồ đạc.
Bỏ lại quần áo, mang theo ngân phiếu là đủ rồi.
“Tiểu Vu, mau tìm ngân phiếu rồi chạy trốn thôi!”
“Được rồi, ta lấy một chồng, tạm thời đủ dùng. Mau chạy đi, tình hình này thật sự quá đáng sợ!”
“Có thể không sợ sao? Lúc trước là ta dạy Thẩm Duệ xử lý Thẩm Mộ Chi thế nào! Giờ hắn quay lại, ta làm sao sống nổi đây?”
Vân Nhuyễn Nhuyễn lau mồ hôi trên trán, cơ thể run rẩy vì lo lắng.
Cảnh tượng này, chẳng phải sửa kịch bản xong là phải thông báo cho diễn viên sao? Những tiểu diễn viên tuyến mười tám như chúng ta không có nhân quyền sao?
Hay là nói, bởi vì nàng không chết, cốt truyện mới bị lệch đi như thế?
Nam thứ đột ngột chết, nam chính lại bị chém, đây thật sự quá kích thích rồi!
Nàng vô cùng hoang mang sợ hãi.
“Thẩm Mộ Chi là kẻ lòng dạ hẹp hòi, làm việc không từ thủ đoạn, hắn bất chấp mọi thứ, tính khí thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu rơi vào tay hắn, còn không bằng chết đi cho xong! Mau chạy thôi!”
Vân Nhuyễn Nhuyễn đẩy cửa ra, định chạy trốn, nhưng ngay lập tức đụng phải Thẩm Mộ Chi đang đứng ngoài cửa.
Nàng sợ hãi lùi lại một bước, cả người ngã xuống dưới sàn.
— Tiểu kịch trường —
Thẩm Mộ Chi: "Kinh hỉ không bất ngờ không?"
Vân Nhuyễn Nhuyễn: "Thực sự rất kinh sợ, nhưng tuyệt đối không hoan hỉ!"