Vương thẩm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mọi người cũng biết đấy, nhà nông chúng ta chỉ lo cho no bụng, cho dù có tiền nhàn rỗi, cũng chỉ dùng để mua lương thực. Nếu là ta, nhiều nhất là hai mươi văn, chứ nhiều hơn nữa, thà chịu ngứa ngáy, cũng không bỏ ra số tiền đó."
Đỗ Vãn Xuân trầm ngâm, nếu bán hai mươi văn một lọ, căn bản sẽ không kiếm được bao nhiêu, bởi vì nguyên liệu thuốc bắc đều phải bỏ tiền ra mua.
Nhưng nếu loại hương lộ này có thể thu hút thêm nhiều người dân bình thường, khiến cho cửa hàng vốn chỉ dành cho giới quý tộc trở nên nhộn nhịp, như vậy nhà họ Chu sẽ có nguồn khách hàng riêng, không cần dựa dẫm vào nhà họ Phương cũng có thể tự mình mở cửa hàng.
Chu đại nương cũng đang suy nghĩ.
Vương thẩm thấy hai người không trả lời, nhìn lọ hương lộ thở dài: "Không sao, hai người vẫn có thể bán cho những gia đình giàu có trong huyện, cũng là kiếm tiền mà."
Nói xong, trong mắt bà ấy thoáng vẻ tiếc nuối.
Chu đại nương nhét lọ hương lộ vào tay ngươi: "Cái này ta tặng ngươi."
Vương thẩm giật mình: "Chu muội tử à, ta không mua nổi đâu."
Chu đại nương cười nói: "Cái này là ta tặng ngươi, thời gian qua toàn mượn xe ngựa nhà ngươi, coi như là cảm ơn ngươi."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play