Chuông rèm được Chu Thụy Uyên kéo xuống, che khuất hai thân ảnh đang quấn quýt trên giường.
Lúc này, trong lòng Đỗ Vãn Xuân bỗng nhiên hiểu rõ lời của Chu đại nương, rốt cuộc đã biết thế nào là "không chịu nổi". Tướng công nhà nàng, quả thật rất khác so với vẻ ngoài thường ngày.
Ngọn đèn dầu trong phòng cháy suốt đêm, mãi đến tận sáng, căn nhà nhỏ mới dần tĩnh lặng.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Vãn Xuân chậm rãi tỉnh giấc trong vòng tay Chu Thụy Uyên, hương thơm quen thuộc trên người hắn phảng phất quanh nàng.
Chỉ là, hương thơm thoang thoảng ấy hôm nay lại pha thêm một chút ám muội.
Gò má Đỗ Vãn Xuân bỗng chốc nóng bừng, nàng vịn lấy eo đang đau nhức, rời khỏi vòng tay hắn, vùi cả khuôn mặt vào trong chăn.
Chu Thụy Uyên nhắm mắt đưa tay kéo nàng trở lại, giống như đang ôm một chú mèo nhỏ mềm mại, siết chặt nàng trong lòng, lấy mũi cọ cọ vào gáy nàng: "Nương tử, nàng tỉnh rồi sao?"
Đôi mắt to tròn của Đỗ Vãn Xuân hé mở, khẽ gật đầu, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "ừm".
Giọng nói rất nhỏ, lại hơi khàn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT