Đông Nhi tuy đã lớn tuổi trong số cung nữ nhưng từ khi ở Đông Cung đã theo hầu Đỗ Vãn Xuân. Đỗ Vãn Xuân thấy nàng nhanh nhẹn, hiểu chuyện nên đã coi nàng như muội muội mà mang theo bên mình.
Vì thường ngày Đông Nhi cũng giúp Đỗ Vãn Xuân chăm lo cho hai Hoàng tử nên đôi khi có gặp mặt Viên tiên sinh. Tuy dung mạo Viên tiên sinh không phải xuất chúng nhưng tài hoa hơn người, lại là tiên sinh dạy cho Hoàng tử, cư xử lịch sự, nhã nhặn. Đông Nhi tự nhiên cũng có chút cảm tình.
Tuy nhiên, một người là tiên sinh dạy học cho Hoàng tử, một người là cung nữ, thân phận cách biệt nên hai người chưa từng vượt qua giới hạn.
Hôm nay, khi Đỗ Vãn Xuân đột ngột đề cập đến, Viên tiên sinh mới ngầm thể hiện tình cảm của mình với nàng ấy.
Đỗ Vãn Xuân liền hiểu rõ ẩn ý trong đó. Nàng từ trước đến nay không bao giờ muốn chia cắt uyên ương, nên thuận theo ánh mắt của Viên tiên sinh nhìn về phía Đông Nhi, rồi chậm rãi nói: "Đông Nhi vào cung cũng đã năm sáu năm, vài ngày nữa ta sẽ nói với Hoàng thượng, để nàng xuất cung trước thời hạn."
Nghe vậy, Viên tiên sinh vui mừng không xiết, cúi đầu hành lễ thật sâu với Đỗ Vãn Xuân, nói: "Đa tạ nương nương... ồ không, Đỗ chưởng quỹ..."
Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của hắn, Đỗ Vãn Xuân che miệng cười nói: "Thôi được, ngươi muốn gọi sao thì cứ gọi vậy, ta nghe như thế này lại thấy còn khó chịu hơn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play