Chu Thụy Uyên từ từ rút tay về, nhẹ nhàng nói: “Ừ, chiếc trâm ngọc này, nàng đeo trông rất đẹp.”
Đỗ Vãn Xuân nghe hắn khen mình, trong lòng vô cùng vui sướng, liền đưa tay sờ thêm lần nữa, trên mặt đầy nụ cười.
Lúc này, Ý Nhi đột nhiên tiến lại gần nói: “Phụ thân đối với mẫu thân lúc nào cũng rất dịu dàng, nhưng bọn tiểu đồng trong phủ lại cứ nói bậy, họ bảo phụ thân bình thường hung dữ lắm.”
Đỗ Vãn Xuân cúi đầu nhìn Ý Nhi cười nói: “Họ không nói dối đâu, trước đây phụ thân của con làm việc ở nha môn quả thật rất hung dữ.”
Trên mặt Ý Nhi đầy vẻ ngờ vực, không hiểu hỏi: “Phụ thân đâu có hung dữ, phụ thân là người tốt nhất trên đời.”
Chu Thụy Uyên nắm tay Ý Nhi, ngồi xuống, mỉm cười nói với hắn: “Trên đời này, dù gặp chuyện gì bên ngoài, nhất định phải nhớ giữ lại tất cả tình yêu và sự dịu dàng cho vợ con và cha mẹ, vì họ là những người yêu thương con nhất.”
Ý Nhi nửa hiểu nửa không, ngoan ngoãn gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT