Chắc là nhìn nhầm thôi, nếu là đốt ngón tay thật thì sao Tề Dư Hàng không phản ứng gì chứ.]
[Tôi có chút sợ hãi rồi, hu hu hu!!]
“Để tôi giúp anh.” Vân Thiên Thiên vẫn luôn đi dạo loanh quanh đột nhiên đi tới bên người Tề Dư Hàng, vươn tay về phía anh ấy, muốn nhận cái xẻng nhỏ trong tay anh ấy.
Có lẽ là hôm nay vừa làm việc vừa nấu cơm, Tề Dư Hàng đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi, nụ cười ôn hòa treo trên mặt trước sau như một cũng không duy trì được nữa.
“Không cần, còn một chút nữa, tôi sắp làm xong rồi.” Trước ống kính, anh ấy vẫn giữ vững tinh thần nói.
“Anh mệt rồi, đi nghỉ đi.” Vân Thiên Thiên kiên trì, còn giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay anh ấy.
Tề Dư Hàng sững sờ, theo bản năng đưa xẻng cho Vân Thiên Thiên, ngồi xuống ghế đá bên hoa viên nghỉ ngơi. Trong túi áo anh ấy phảng phất có một luồng ấm áp, anh ấy sờ tay vào, là bùa hộ mệnh tùy thân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT