Lâm Nhã quay người lấy khăn tay lau nước mắt cho Vương nãi nãi, ghé vào tai bà thì thầm: "Nãi nãi, không sao đâu, trẻ con hay tè dầm, lớn lên sẽ hết thôi, đợi nãi nãi khỏe lại, chuyện đi vệ sinh cũng tự lo được mà. Để con bảo mọi người ra ngoài, con lặng lẽ thay đồ cho nãi nhé?"
Vương nãi nãi gật đầu.
Lâm Nhã hiểu rõ, lão thái thái không phải khó tính, mà là người hầu hạ không hiểu tâm lý bệnh nhân.
Giống như các bà mẹ mới sinh không muốn bị người khác nhìn lúc cho con bú, người nằm trên giường bệnh cũng không muốn bị người khác thấy chỗ riêng tư, hơn nữa từ một người bình thường bỗng dưng phải nằm một chỗ, sự chênh lệch rất lớn, nếu không quan tâm đến tâm lý, người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất khó hầu hạ.
Không phải người ta không có lòng cảm thông, mà là khi nhìn một sự việc gì đó quá lâu, rất dễ trở nên chai sạn, nên sẽ không suy nghĩ nhiều đến tâm lý của bệnh nhân.
Lâm Nhã bảo Hà thái thái đi nghỉ, rồi đi tìm hộ lý lấy quần áo cần thay và các thứ khác, sau đó đóng cửa phòng bệnh, để phòng có người vào, Lâm Nhã còn lấy ghế chặn cửa lại.
Chuẩn bị xong xuôi, Lâm Nhã mới bắt đầu thay đồ cho Vương nãi nãi, may là phía dưới bà có tấm đệm lót, chỉ cần rút ra thay là được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play