Chờ lấy được hòm thuốc, tâm trạng Cố Yên đã tốt hơn nhiều. Thẩm Du Thành đã giúp bà Giang kiểm tra lại một lần, ngoài hai chỗ bầm tím ở bắp tay và đùi thì những chỗ khác đều không sao. Kiểm tra xong, Thẩm Du Thành cũng yên tâm, thật tình, hắn cũng sợ người già bị ngã, hắn đã chứng kiến quá nhiều trường hợp người già ngã xong thì không thể đứng dậy được nữa.
"Bà ơi, sau này buổi tối bà có ra ngoài thì cẩn thận một chút." Thẩm Du Thành nói, "Bà lớn tuổi như vậy mà ngã một cái thì không phải chuyện đùa đâu."
"Không sao, chỉ là trẹo chút thôi, xem con hai lo lắng quá."
Cố Yên mở hòm thuốc, còn Thẩm Du Thành thì cầm mấy túi nilon tới, trải xuống dưới tấm vải nhựa, để lúc rửa vết thương không làm bẩn ga giường. Bà Giang quả thật là một bà cụ kiên cường, trẹo chân mà không hề rên rỉ một tiếng, đến lúc rửa vết thương cũng không hề rên một tiếng nào, rõ ràng mồ hôi lạnh đã ướt đẫm cả trán.
Vết thương đã rửa sạch sẽ, lại rắc thêm bột giảm đau và thuốc Vân Nam bạch dược lên trên mới coi như xong.
Vì là mùa hè nên không băng bó vết thương mà chỉ để thoáng khí là được.
Bà Giang nói, "A Thành, con đi ôm Uyên Uyên qua đây đi, ta không sao đâu, đừng để thằng bé sợ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play