Những người sống trong viện đều nói "Phía trước không trồng dâu, sau không trồng liễu, trong sân không được trồng cây hòe", mà trong sân nhà Vương Hữu Lễ lại vừa vặn có một cây hòe, hơn nữa cây hòe đó còn rất lớn.
Cây hòe vốn dĩ lớn rất chậm, cây hòe to hơn hai mươi phân này, ước chừng phải năm sáu mươi năm tuổi, cành lá xum xuê, che hơn nửa cái sân, khiến người vừa vào sân đã cảm thấy lạnh lẽo.
Vương Hữu Lễ đang nằm trên ghế bố dưới gốc cây hòe lớn, trời rất nóng, mà trên người hắn lại đắp một tấm chăn dày, bên cạnh ghế bố thì kê một chiếc bàn gỗ mây, trên bàn có đặt chén trà, ấm trà các thứ.
Nhìn Vương Hữu Lễ nhắm mắt bất động, Cố Yên bỗng nhớ đến lần đầu cô gặp Vương Hữu Lễ, lúc đó hắn cũng như bây giờ, nhắm mắt, mặt gầy đến mức hốc hác, nói thật, nếu không phải Cố Yên còn chút can đảm, nhìn thấy người sắp chết như vậy, vẫn sẽ thấy hơi sợ hãi.
Vương Hữu Lễ nghe thấy tiếng động, mở mắt ra, vừa thấy là Cố Yên liền cố gượng dậy.
Cố Yên vội vàng tiến lên ấn vai hắn xuống, "Ngươi đừng dậy, cảm thấy thế nào?"
Thật ra, hỏi câu này cũng như không hỏi, nhưng không nói vậy thì nên nói gì đây?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT