Khi Mạnh Đông Đông bị kéo lên từ đường hầm ngầm, hắn còn tưởng rằng mình được đưa lên từ mỏ than, bởi vì mắt hắn bị bịt kín, lại có người hai bên giữ chặt hắn. Trên đường đi, hắn không gọi ông thì gọi bà, hoặc là khóc lóc rên rỉ nói mình sợ.
Mọi người đến nơi Cố Yên đã dặn dò không ai dám nói gì, Mạnh Đông Đông lại nói mình thân không có hai lạng thịt, không làm được gì, bảo họ thả hắn ra. Khi xe dừng, Cố Yên giật khăn bịt mắt ra khỏi mắt hắn. Mạnh Đông Đông vừa thấy là Cố Yên, không màng đến đây là đâu, "ầm" một tiếng quỳ xuống đất, "Nhị tỷ, ta không dám nữa, không dám nữa, tỷ tha cho ta."
Cố Giang Hà cúi người nắm cổ áo hắn kéo lên, lôi hắn khỏi mặt đất, một tay tát tới. Đáng thương Mạnh Đông Đông hôm qua mới bị đánh cho một trận, bị nhốt một ngày rưỡi đêm không thấy mặt trời, hôm nay Cố Giang Hà thấy hắn lại đánh, dọa Mạnh Đông Đông ôm đầu xin tha, "Giang Hà ca, ta không dám, không dám nữa, anh tha cho ta đi."
Mạnh Đông Đông như thể sợ vỡ mật, cứ lặp đi lặp lại mỗi câu đó.
Cố Yên giữ Cố Giang Hà lại, hỏi Mạnh Đông Đông: "Biết sai chưa?"
"Biết rồi, biết rồi ạ."
"Sai ở đâu?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT