Thôi, Vương Đại Hải khoát tay, "Diễm Diễm, Đại Hải thúc không nói gì cả, là Đại Hải thúc có lỗi với ngươi."
Lời đã nói đến nước này, Vương Đại Hải còn có thể nói gì nữa? Hắn hối hận, hối hận đã không giữ được miệng, hối hận đã không ngăn cản bà mụ Hữu Lễ ngay từ lần đầu tiên lải nhải.
Vương Đại Hải quay người bước nhanh đi, lưng hắn hơi còng xuống, lúc này đây, cảm thấy hắn già đi rất nhiều.
Mọi người đều rời đi, trong sân nháy mắt trở nên yên tĩnh, Thẩm Du Thành đi qua đóng cửa, đi tới nắm tay Cố Yên, nói, "Về phòng nghỉ ngơi thôi."
Cố Yên ngước đầu nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, "Yên tâm, ta không sao. Đại Hải thẩm nói những lời bậy bạ đó, ngươi..."
Thẩm Du Thành sờ đầu cô, trong đôi mắt sắc sảo tràn đầy đau lòng, "Ngươi ngốc hay là ta ngốc vậy, tranh thủ lúc ta rảnh mình đi bách hóa cao ốc."
"Đi làm gì vậy?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT