Từ khi biết Trần Diệp thèm muốn vợ chưa cưới của mình, Hoắc Tranh liền cảm thấy chán ghét, nếu không đợi Trần Diệp dâng lên trái tim của Diệp Uẩn Ninh, anh ta đã sớm dạy cho Trần Diệp một bài học.

Nhưng Trần Diệp thật sự vô dụng, ngay cả vật trong lòng tay là Diệp Uẩn Ninh cũng không xử lý được. May mắn thay, ca phẫu thuật thành công và cơ thể của Thanh Thanh không từ chối trái tim của Trần Diệp, cho dù Trần Diệp lấy công chuộc tội, một kẻ phế vật không có cơ thể khỏe mạnh đã bị đổi tim cũng sẽ không thể uy h.i.ế.p anh ta.

Anh ta hy vọng sau này Trần Diệp sẽ biết điều hơn, không xuất hiện trước mặt anh ta và Thanh Thanh, nếu không, trong mắt Hoắc Tranh hiện lên một tia lạnh lùng!

“Động viên mấy người trong bệnh viện, cậu biết phải làm gì rồi đấy. Ngoài ra,” anh ta nheo mắt, nhớ đến người chị gái tầm thường của vợ sắp cưới, lại ra lệnh cho trợ lý, “Tìm cách tìm Diệp Uẩn Ninh, yêu cầu cô ta không được nói nhảm.”

Hoắc Tranh hành động không kiêng nể gì, anh ta không quan tâm Diệp Uẩn Ninh trốn thoát như thế nào, anh ta cũng không sợ Diệp Uẩn Ninh tố giác, bởi vì anh ta sẽ không ngu ngốc đến mức để lại cho mình bất kỳ nhược điểm nào.

Nhưng anh ta lại lo lắng cô sẽ nói bậy trước mặt vị hôn thê, khiến cô ấy buồn bực giận dỗi!

Thanh Thanh tốt bụng và xinh đẹp như thế, chỉ cần cô ấy luôn vui vẻ tươi cười, không lo không nghĩ là được, vì thế những con bọ nhỏ gây chướng mắt cần phải được dẹp trước.

Quả nhiên, khi cảnh sát đến bệnh viện, thứ chờ đợi họ chính là một bộ hồ sơ đầy đủ chứng minh bệnh viện Hoắc thị không làm gì trái pháp luật.

Nhưng họ vẫn nhất quyết đợi đến khi Trần Diệp tỉnh lại sau ca phẫu thuật để xác nhận, đồng thời họ cũng tra hỏi khẩu cung của nhân viên bệnh viện.

Chỉ là Hoắc Tranh đã chuẩn bị đầy đủ, không phát hiện ra sơ hở gì.

Diệp Uẩn Ninh không ở lại bệnh viện, có một số chuyện sớm muộn gì cũng sẽ thành hiện thực, số phận của bọn họ đã sớm được định trước.

Bước chậm rãi qua hành lang lạnh lẽo của bệnh viện, không ai có thể nhìn thấy cô.

Khi ánh nắng mặt trời xuyên qua đám mây chiếu xuống mặt đất, không gian trống rỗng bắt đầu xoắn lại, một bóng người lộ ra toàn thân từ tóc đến eo đến chân, đứng im lặng giữa trời và đất.

Đưa tay đón lấy ánh sáng, đó là hơi ấm mà cô chưa từng trải qua, xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng cô từng chút một, cô thực sự đã trở lại.

Diệp Uẩn Ninh bước xuống cầu thang, khi cô bước từng bước một, một bộ quần áo đơn giản và trang nhã bao phủ cơ thể cô từ dưới lên trên, sau đó điện thoại di động và chìa khóa xe từ từ xuất hiện trong tay cô.

Sau đó cô tìm chính xác xe của mình ở bãi đậu xe, bấm chìa khóa trên tay, cửa mở ra.

Ngồi ở ghế lái, trong mắt Diệp Uẩn Ninh hiện lên một tia hoài niệm, đã lâu rồi cô không đụng vào đồ vật như vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play