Về chuyện của mẹ, dù Giang Trì Ấp kể rất chi tiết, cũng chỉ vài câu là xong.
Sau khi anh bị lạc, mẹ anh luôn trong trạng thái tinh thần không ổn định. Sau đó, khi anh được bố đưa về, do tình trạng chấn thương của anh, mẹ anh cảm thấy vô cùng áy náy, bệnh tình lại càng trầm trọng hơn. Để giữ tinh thần bà ổn định, hai người không gặp nhau nhiều.
Khi anh trở về nước, số lần gặp mặt càng thưa thớt. Chỉ thỉnh thoảng anh mới quay lại thăm mẹ. Những năm gần đây, mẹ anh dường như đã quen với kiểu quan hệ này, tinh thần ổn định hơn. Dù vậy, bà vẫn thích ở lại viện dưỡng lão, không muốn sống chung với bố anh.
Nguyên nhân dĩ nhiên là vì bà chán ghét lối sống “đánh đánh giết giết” của bố anh, nên “không thấy thì lòng thanh thản”.
Điều duy nhất Giang Trì Ấp giấu diếm là tình trạng chấn thương khi đó và những vết sẹo trên người anh. Anh nghĩ nên chờ thêm một thời gian nữa, đợi cô yêu anh thêm một chút.
“Mẹ anh trước khi ra nước ngoài là giáo viên mỹ thuật. Hiện tại, bà sống rất tốt trong viện dưỡng lão, dạy bệnh nhân ở đó vẽ tranh.” Giang Trì Ấp mỉm cười, hôn lên mu bàn tay Ôn Thời. “Mẹ chắc chắn sẽ thích em.”
Ôn Thời đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, trong lòng cảm thấy đau đớn khôn nguôi. Nghe anh kể qua loa như không có gì, nhưng cô không thể tưởng tượng một thiếu niên hơn mười tuổi phải đối mặt với người bố xa lạ và người mẹ tinh thần bất ổn sẽ ra sao. Điều đó hẳn còn bất lực và hoang mang hơn cả khi cô bị bệnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play