Nguyên chủ làm việc tại một siêu thị cỡ trung, chia ca sáng và ca tối. Nguyên chủ thường phụ trách ca tối vì vẻ ngoài ưa nhìn, được nữ chủ siêu thị yêu thích. Chỉ cần nguyên chủ xin nghỉ, luôn được chấp thuận, tuy nhiên, nguyên chủ rất chăm chỉ và thực tế không xin nghỉ nhiều.
Cao Hàn bước vào siêu thị , nhưng bị 1 người đàn ông nhìn lướt qua. Người này là giám đốc siêu thị, chịu trách nhiệm quản lý mọi việc lớn nhỏ, bao gồm cả công nhân. Chỉ có một người mà ông ta thể điều khiển, đó là nguyên chủ.
Nữ chủ siêu thị thiên vị với nguyên chủ, công việc của hắn luôn nhẹ nhàng giờ làm việc không dài nhưng lại nhận lương cao nhất. Không gì ngạc nhiên khi người khác ghen tị.
“Đây không phải là Cao Hàn của chúng ta sao? Mấy ngày không thấy bóng dáng, nghỉ không cần phải xin phép, còn đến làm gì?”
Giọng điệu âm dương quái khí của nam giám đốc khiến người xung quanh đã thấy nhiều nên không trách. Người đẹp thường khiến người ta sinh ra sự kiên nhẫn và khoan dung lớn hơn, hơn nữa Cao Hàn trước kia đi làm tuy được bà chủ thiên vị nhưng bản thân lại rất chăm chỉ. Vì vậy, ngoài nam giám đốc, các công nhân khác đều rất thích Cao Hàn.
Một công nhân tiến đến bên Cao Hàn, nhỏ giọng nói: “Tiểu Cao, đừng để ý, giám đốc gần đây mới bị bà chủ răn dạy, trong lòng không thoải mái, ngươi không phải người đầu tiên bị hắn nói đâu.”
Cao Hàn đầu nhìn về phía nữ sinh báo tin cho hắn. Nữ sinh này phụ trách công việc quầy thu ngân, tên là Trương Tử San. Khi cúi đầu, không biết vì sao mặt liền đỏ lên.
"Ta đi làm." Trương Tử San nói xong, mặt đỏ, liền chạy.
Cao Hàn không hiểu ra sao, chẳng phải hiện tại nói đi là đi sao? Hơn nữa hắn còn muốn hỏi lão bản ở đâu, hôm nay hắn đến kỳ thật là để từ chức.
"Uy, ta nói với ngươi đó." Nam giám đốc thấy hắn xa cách, vốn dĩ trong lòng đã nén giận, tiến lên định lý luận với hắn.
"Lão bản ở đâu?" Cao Hàn hỏi.
Nam giám đốc thộn một đốn, trào phúng nói: “Như thế nào, tưởng cùng lão bản cáo trạng không thành, đừng ỷ vào chính mình đẹp, liền mê hoặc lão bản, giống ngươi loại người này……”
Cao Hàn xoay người đi tìm công nhân khác để hỏi, có một lão công nhân nói hắn, lão bản hai ngày này vì công việc của siêu thị đang ở bên ngoài phỏng chừng ngày mai mới có thể trở về.
Việc từ chức tạm thời chưa có tin tức. Nhìn mọi người đang bận rộn, gần đây siêu thị đang làm chương trình giá đặc biệt, lưu lượng khách nhiều hơn so với ngày thường vài lần. Hắn là một đại nam nhân, không thể đứng không làm gì đành vén tay áo bắt đầu làm việc.
Nam giám đốc không tìm được cớ để trào phúng hắn, siêu thị lại bận rộn, định tạm thời bỏ qua việc này, quay đầu lại sẽ nói sau.
Siêu thị Thiên Thiên lần này có chương trình chiết khấu thấp hơn so với trước đây, thu hút rất nhiều khách hàng cũ đến mua sắm. Kệ hàng trong siêu thị gần như phải bổ sung hàng mỗi một hai giờ.
Cao Hàn rất mạnh mẽ, chỉ trong chưa nửa giờ đã lấp đầy các kệ hàng xung quanh. Thậm chí nam giám đốc muốn mắng hắn một trận cũng không có cơ hội .
“Có đại bạch thỏ không?”
Một giọng trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai Cao Hàn. Hắn bât ngờ quay đầu lại và đối diện với một khuôn mặt sáng sủa. Người đàn ông mặc áo đen, quần đen, đội mũ lưỡi trai đen, trông rất ngầu. Ánh đèn phía sau như làm nổi bật thêm vẻ đẹp tuấn tú của anh ta, khiến cả nam lẫn nữ đều phải ngắm nhìn.
Cao Hàn liếc nhìn một cái liền nhận ra có không ít nam nữ xung quanh đang lén nhìn anh ta. Một số người thậm chí cố ý đẩy xe lại gần, mặt ngoài là mua sắm nhưng thực chất là đang trộm ngắm người đàn ông.
Đương nhiên, hắn cũng không biết chính mình cũng là người trộm ngắm mục tiêu gần nhất.
“Nơi này là siêu thị, không có bán Đại Bạch Thỏ.” Cao Hàn lùi ra sau hai bước, cùng hắn kéo ra một khoảng cách.
Người đàn ông cười ra tiếng, tò mò đánh giá hắn, “Ta nói chính là kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, có hay không ?”
Cao Hàn tai đỏ lên một chút, ngay sau đó bình tĩnh nói: “Để ta tìm xem.”
Người đàn ông như phát hiện ra điều gì mới mẻ, nhìn chằm vào tai hắn, như bóng với hình, thẳng cho đến khi Cao Hàn đi đến kệ hàng bên cạnh, ánh mắt sáng quắc mới biến mất.
Cao Hàn trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói thật ánh mắt của người đàn ông này làm hắn cảm thấy như bị nhìn thấu, là một người từng trải qua công tác ngầm, hắn không thích bị người khác nhìn thấu.
Đột nhiên, hắn phát hiện ánh mắt sáng quắc của người kia dừng lại phía sau hắn. Ngẩng đầu lên, hắn thấy một người đàn ông đứng ở đầu bên kia của kệ hàng, qua khe hở của bàn tay mà nhìn hắn, đôi mắt đen láy.
Cao Hàn trầm mặc trong chớp mắt, rồi rất bình tĩnh đặt lại bao đường, ngăn cách ánh mắt của đối phương.
Người đàn ông tiến lại gần và hỏi hắn: “Có hay không?”
“Đã hết rồi,” Cao Hàn lục lọi ký ức của nguyên chủ, “Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đã bán hết từ một tháng trước, xưởng cũng đã ngừng sản xuất, sau này có lẽ sẽ không có nữa. Loại kẹo sữa này cũng tốt, chỉ khác một chữ thôi, ngài thử xem, hương vị chắc không khác biệt lắm.”
Người đàn ông nhìn kẹo sữa Tiểu Bạch Thỏ trên tay hắn, cười lắc đầu: “Không được ta chỉ cần kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, loại khác không thể thay thế.”
Cao Hàn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn một cái, huyết áp...thấp?
Nam nhân thở dài, “Là muốn tìm.”
Cao Hàn nghe hắn nói như vậy, tưởng rằng hắn phải đi, kết quả nói xong còn đứng trước mặt hắn, gương mặt đẹp quá mức lướt qua " Còn có việc sao?”
Nam nhân lại cười, không biết vì cái gì, Cao Hàn tổng cảm thấy hắn tươi cười có điểm cổ quái, cái này ý niệm còn chưa kịp nghĩ, tử tế trả lời một câu, đối phương liền làm hắn trong lòng trầm xuống “Ngươi là Luyện Linh Giả?”
Cao Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen xám lăng lăng nhìn chằm chằm hắn, ý thức được người nam nhân này không giống như là đang nói giỡn, thấp giọng nói: "Ngươi như thế nào biết?” Trên người hắn có mang thu liễm tức pháp khí.
"Ngửi được." Nam nhân nói.
Cao Hàn môi mấp máy một cái, rốt cuộc không có nói ra 'ngươi là cẩu sao' , tự nhủ rằng đối phương tuy không mua đồ vật, nhưng cũng là khách nhân, " ngươi muốn gì?"
Nam nhân đột nắm lấy tay hắn, chân thành nói: "Thêm cái liên hệ phương thức, nếu ngày nào đó có kẹo sữa đại bạch thỏ , nhớ báo cho ta."
Cao Hàn phản ứng lại, tay đã bị đối phương chộp lấy, đồng tử hơi co lại, người này không chỉ có thể lặng yên không tiếng động đến gần hắn, hiện tại hắn cũng không phát hiện ra hành động của đối phương, rút không thoát, "Ngươi..."
Nam nhân đã nhanh chóng buông tay hắn ra và đi mất.
Trong tay Cao Hàn có thêm một tờ giấy, là thông tin dãy số mà nam nhân lưu lại. Siết chặt tờ giấy, khi chuẩn bị ném vào thùng rác, trong đầu hắn không tự chủ hiện lên khuôn mặt đối phương, thật là một người kỳ quái.