“Tôi phát hiện ra một điều rằng chỉ cần có vụ bê bối nào liên quan đến cửa hàng Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư, cuối cùng đều sẽ có thể biến bại thành thắng.”
“Ha ha, cửa hàng Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư có lẽ đã bị nguyền rủa rồi, Tam Điểm Thủy và Hạc Vân Phong đều không thể gây sóng gió nữa.”
“Đúng vậy, ban đầu còn tưởng rằng lần này cửa hàng Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư đã xong rồi, ai mà ngờ được bản lĩnh của Hạc Vân Phong. Kết quả là sau vài lần cố gắng, không những không xử lý được cửa hàng này, mà còn bị người ta xử lý lại, thật là mất mặt!”
“Lầu trên chú ý sai trọng tâm rồi, Ám Ô đã xóa được hiềm nghi và tự chứng minh bản thân trong sạch. Qua việc lần này có thể xác minh rằng những pháp khí mà hắn bán là thật, thậm chí công năng của pháp khí cũng giống như những gì hắn mô tả trên cửa hàng, đúng không?”
“Điều đó chẳng phải có nghĩa là chúng ta đã có cơ hội để mua được một thanh pháp khí lợi hại, nhưng tôi lại ngu ngốc bỏ lỡ mất rồi sao?”
“Ngu ngốc bỏ lỡ + 1.”
“Ngu ngốc bỏ lỡ + 2.”
"Nịnh bợ Ám Ô như vậy thú vị lắm à? Theo tôi thấy, cái tên Ám Ô này chắc cũng có vấn đề. Tại sao người khác gửi khiếu nại hắn chỉ mới qua mấy ngày, mà bên Linh Võng đã giải quyết xong rồi. Nếu nói bên trong không có gì mờ ám thì tôi không tin. Nói không chừng Tam Điểm Thủy cùng Hạc Vân Phong chính là bởi vì vậy mà gặp nạn."
"Đệt, từ đâu chui ra một tên ngu như vậy? Ông không nhìn thấy chứng cứ mà Linh Võng đưa ra tất cả đều đầy đủ sao? Vậy mà còn bảo là không tin được à. Theo tôi thấy đây là lần mà Linh Võng giải quyết đẹp nhất, đem Tam Điểm Thủy cùng Hạc Vân Phong hai khối u ác tính này nhổ tận gốc. Thật là làm người ta vô cùng thoải mái!"
"Trong lòng thật thoải mái +1. Ông đây đã gửi khiếu nại tên Hạc Vân Phong nửa năm, mỗi ngày đều gửi một đơn khiếu nại. Hiện tại rốt cuộc đã thành sự thật. Mặc kệ là do nguyên nhân gì, chỉ cần Hạc Vân Phong cút đi thì ông đều chấp nhận."
……
Linh Võng bình thường giống như một vũng nước lặng, hôm nay đột nhiên lại náo nhiệt hẳn lên. Ngay cả những người bên ngoài cũng nghe nói đến chuyện này, hiện tại Linh Võng không chỉ tăng thêm sự nổi tiếng, mà còn thu hút thêm nhiều người dùng mới. Có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim, cấp trên mừng rỡ đến không khép được miệng, mà khi sếp cao hứng thì nhân viên liền được tăng lương.
Trong khi đó, tình cảnh của Phạm Nhân không được tốt đẹp như vậy. Lúc đó, vì xúc động nhất thời mà gã chạy tới chất vấn Tô Chu Hà, thậm chí không nhịn được nói những lời tàn nhẫn. Kết quả, hai người đã chính thức tuyệt giao, cuối cùng vẫn là gã xám xịt kẹp chặt đuôi rời đi, mà chuyện phiền phức kia của gã vẫn chưa có cách giải quyết.
Viên Thần Lâm sau khi biết chuyện này, đã gọi hai người họ đến biệt thự. Vừa mới gặp mặt, Phạm Nhân còn chưa kịp nói lời nào đã bị đá văng ra ngoài.
Lúc Phạm Nhân cố gắng bò dậy, yết hầu truyền đến một trận tanh ngọt.
“Ai đã nói với ta rằng kế hoạch rất thuận lợi và sẽ không xảy ra bất kỳ sai sót nào?” Viên Thần Lâm tháo lỏng cà vạt trên cổ, dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Phạm Nhân.
Dù không được ai ngó ngàng đến, Trần Lực cũng không dám thở mạnh, cố gắng thu nhỏ cơ thể để giảm thiểu sự hiện diện, không dám ho he một tiếng, chỉ sợ phát ra tiếng động khiến Viên Thần Lâm chú ý tới mình.
‘Ầm’ một tiếng, chỉ vừa mới nghĩ đến đây, Trần Lực đã bị một chiếc bình hoa cao bằng nửa người đập trúng, máu từ trên đầu chảy xuống.
“Hai kẻ vô dụng các người được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, bổn thiếu gia thật không nên tin tưởng các người.” Viên Thần Lâm lạnh lùng nhìn họ.
Phạm Nhân nhanh chóng bò lại dưới chân Viên Thần Lâm, môi run lên vì sợ, nói: “Viên thiếu, chuyện này chúng tôi tính toán sai sót, bởi vì chúng tôi không đoán trước được Linh Võng sẽ giúp Ám Ô, thậm chí còn đi tìm cái tên nhân viên chuyển phát nhanh để làm chứng.”
“Phải không, sao tôi lại nghe rằng Ám Ô có thể chứng minh sự trong sạch của mình là nhờ người bạn tốt tên Tô Chu Hà của cậu đứng ra giúp đỡ?” Viên Thần Lâm từ trên cao nhìn xuống, châm chọc nói.
Phạm Nhân sắc mặt cứng đờ, gã không dám nói ra chuyện này, chính là sợ Viên thiếu sẽ tính chuyện này lên người mình, chỉ có thể cắn răng nói: “Là do thằng nhóc tên Thái Tinh Hỏa quen biết với Tô Chu Hà, trước đó cũng là nó giới thiệu Tô Chu Hà đi tìm Ám Ô mua pháp khí. Lần này hắn khẳng định cũng là thông qua Thái Tinh Hỏa mới tìm được Tô Chu Hà. Tôi hiểu rất rõ Tô Chu Hà, nếu gặp những chuyện như thế này cậu ấy nhất định sẽ không do dự đáp ứng hỗ trợ.”
“Mặc kệ ai dám phá hỏng kế hoạch của tôi, chính là muốn đối địch với bổn thiếu gia.” Viên Thần Lâm lạnh lùng nhìn về phía bể bơi trong hoa viên, Tô Chu Hà…
Trong mắt Phạm Nhân hiện lên một tia giãy giụa, kỳ thật gã còn sót lại một phần tình nghĩa với Tô Chu Hà. Nhưng nghĩ đến việc chính mình bị cậu ta hại nên mới rơi vào hoàn cảnh này, hiện tại tương lai của bản thân còn chưa biết sẽ ra sao, chút lương tâm vừa trỗi dậy liền biến mất. Trong lòng lạnh lùng nghĩ ‘Tô Chu Hà là cậu tự tìm đường chết, tôi cũng không có cách nào.’
“Từ cửa sau cút đi, trong khoảng thời gian tới bổn thiếu gia không muốn nhìn thấy mặt các người.” Viên Thần Lâm đứng lên trở lại bữa tiệc, bộ dáng cười tủm tỉm hoàn toàn không nhìn ra mấy phút trước gã đã nổi giận như thế nào.
Phạm Nhân biết rằng mình gần như đã không còn khả năng lấy lại được sự tin tưởng của Viên Thần Lâm. Gã và Trần Lực cùng nhau chật vật rời đi từ cửa sau. Trước khi đi, gã thoáng nhìn về hướng Tô Chu Hà, người chắc không biết bản thân mình sắp gặp tai họa. Trong lòng Phạm Nhân có chút oán hận, nhưng cảm giác vui sướng hả hê lại nhiều hơn.
Tô Chu Hà, tôi muốn xem cậu có thể giữ được bản tính tốt đẹp đó bao lâu. Khi thân phận và địa vị của cậu ngang hàng với người như tôi, rồi cậu nhất định cũng sẽ trở nên giống tôi thôi.
“Tống thiếu, hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị của cậu sao? Tôi thấy cậu vẫn chưa động đũa, có cần tôi cho người đem đổi món khác lên không?” Viên Thần Lâm bước đến trước mặt Tống Minh Minh, người đang được kẻ khác vây quanh ngưỡng mộ, mỉm cười hỏi.
Tống Minh Minh không kiên nhẫn phất tay: “Đều tránh ra đi, tôi muốn ở một mình.”
Người xung quanh không dám đắc tội cậu ta lập tức tản ra, bầu không khí lập tức trở nên trong lành.
“Anh sao còn chưa đi?” Hồ Bảo, người đi cùng Tống Minh Minh, vừa ngẩng đầu lên thấy gã không đi thì kinh ngạc hỏi.
Viên Thần Lâm biểu tình cứng đờ nhìn về phía Hồ Bảo, nhưng ánh mắt lại không dám để lộ ra chút bất mãn nào. Vị này cũng đến từ nơi đó, tuy rằng địa vị không cao bằng Tống Minh Minh, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nếu gã có xuất thân từ đó thì gã cũng không cần phải khép nép như bây giờ, cho nên gã chỉ có thể hận tại sao gia thế của bản thân lại thấp kém như vậy.
Trong con ngươi của Viên Thần Lâm phản chiếu hình bóng Tống Minh Minh và Hồ Bảo, gã có thể được gia tộc coi trọng hay không tất cả hi vọng đều đặt trên hai người này.
“Tống thiếu có chuyện gì không vui sao, không bằng cậu nói cho tôi nghe một chút, không chừng tôi có thể giúp gì đó được cho cậu.” Viên Thần Lâm vẫn tiếp tục mặt dày nói.
Tống Minh Minh còn chưa nói lời nào, Hồ Bảo liếc nhìn gã một cái rồi hỏi: “Anh thật có thể giúp được Minh Minh sao?”
“Cứ nói thử xem.” Viên Thần Lâm nụ cười tươi hơn vài phần.
Hồ Bảo ngẫm lại cũng cảm thấy, lỡ như người này có cách nào đó giúp được thì sao: “Vậy anh có thể giúp Minh Minh tìm khí sư sửa pháp khí không, pháp khí của Minh Minh hỏng rồi.”
“A, pháp khí hỏng rồi, vậy tại sao lại không trực tiếp đổi cái khác tốt hơn? Tôi nghĩ với người có thân phận như Tống thiếu, thì đây cũng không phải việc gì khó.” Viên Thần Lâm kinh ngạc nói.
“Nếu muốn đổi cái khác chúng tôi còn cần đến hỏi anh sao?”
Hồ Bảo vẻ mặt khinh thường, Viên Thần Lâm trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Phong thủy luân chuyển, bản chất tăm tối bên trong của con người chỉ dám đem ra đối xử với những kẻ yếu thế hơn mình.
“Tôi có thể giới thiệu người cho Tống thiếu, chỉ là không biết pháp khí của cậu là cấp bậc nào?” Viên Thần Lâm có chút tính toán, Tống Minh Minh là ai? Nếu cậu ta thật muốn tìm người sửa chữa pháp khí, không có khả năng sẽ không tìm được khí sư nào. Việc này nói không chừng còn có bí mật gì đó.
“Anh nói xem?” Hồ Bảo hỏi lại.
Viên Thần Lâm suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Tôi đoán hẳn là Linh Khí.”
“Hắc, anh đoán sai rồi.” Hồ Bảo đắc ý nói, “Là pháp khí cao cấp.”
Viên Thần Lâm nghe vậy còn tưởng là pháp khí cấp bậc cao hơn, đang muốn hít một hơi thì bị nghẹn lại. Một thanh pháp khí cao cấp tuy hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không mua được. Cậu ta cần gì phải bày ra bộ mặt đắc ý vậy chứ?
“Pháp khí cao cấp hẳn là không khó để sửa chữa, Tống thiếu sao lại thở dài?”
“Nếu dễ sửa chữa, tôi có cần tìm anh nói chuyện à?” Hồ Bảo liếc mắt nhìn gã: “Thanh pháp khí đó là của một trưởng bối đưa cho Minh Minh, nó là pháp khí đầu tiên mà cậu ấy nhận được, cho nên cần tìm người sửa chữa nó trở lại bộ dáng hoàn chỉnh ban đầu, không được có gì khác biệt, hiểu không?”
Bị một thằng nhóc xem thường hết lần này đến lần khác, Viên Thần Lâm cố gắng áp xuống cơn tức đang không ngừng dâng trào trong lòng đáp: “Khó trách lại không dễ tìm.”
Trái tim gã đập càng lúc càng nhanh, nhận ra đây chính là cơ hội tốt treo trước mặt mình.
Tống Minh Minh để ý đến thanh pháp khí kia như vậy, nó đối với cậu ta ắt hẳn mang một ý nghĩa rất đặc biệt. Nếu mình có thể hỗ trợ cậu ta giải quyết vấn đề này, đồng nghĩa với để lại một ấn tượng sâu sắc cho Tống Minh Minh. Theo gã tìm hiểu được thì Tống Minh Minh là một người rất coi trọng tình nghĩa, một khi được cậu ta nhận định là bạn bè, thì gã sẽ có thể dễ dàng hòa nhập vào các mối quan hệ xung quanh cậu ta.
Viên Thần Lâm càng nghĩ càng hưng phấn, việc cấp bách trước mắt là phải tìm được một khí sư am hiểu sửa chữa pháp khí.
“Nếu như Tống thiếu tin tôi, tôi có thể hỗ trợ cậu tìm thử xem.” Viên Thần Lâm bình tĩnh lại, đối với Tống Minh Minh vẻ mặt chán nản nói.
“Anh có chắc mình tìm được không? Minh Minh ở đế đô đã thử tìm qua vài người, nhưng không ai trong số đó có thể bảo đảm phục hồi lại được 100% như lúc đầu. Làm sao một nơi như Thanh thị lại có thể tìm ra khí sư nào tốt hơn chứ?” Hồ Bảo không tin nói.
“Không thử một lần thì làm sao biết được.” Viên Thần Lâm không cho là đúng.
Tống Minh Minh nhìn gã: “Đã như vậy nếu như anh có thể tìm được người, bổn thiếu gia sẽ không quên anh.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm, Tống thiếu xin cứ yên tâm.” Viên Thần Lâm trong lòng kích động.
Tô Chu Hà vẻ mặt trầm ngâm, bọn họ trong lúc nói chuyện cũng không cố tình hạ thấp giọng. Cậu ta cách khá gần nên cũng nghe được mọi chuyện, liền nhịn không được lén nhìn thoáng qua. Nguyên lai thiếu niên gọi Tống thiếu kia, vậy mà vì để tìm được người có thể sửa chữa pháp khí cho mình nên mới đến Thanh Thị, đột nhiên Tô Chu Hà lại nhớ tới Cao Hàn.
Nếu Cao Hàn có thể dựa vào Tống Minh Minh chống lưng, vậy về sau liền sẽ không cần phải sợ người khác nhớ thương đến cửa hàng vũ khí của mình. Nhưng chuyện này rủi ro đi kèm cũng rất cao.
Tống Minh Minh yêu cầu phục hồi 100%, không thể có chút khác biệt so với ban đầu. Mà Tô Chu Hà cũng không nắm chắc được năng lực sửa chữa pháp khí của Cao Hàn đến đâu, nếu như tùy tiện mượn cơ hội lần này lỡ làm hỏng thì trái ngược sẽ thành hại Cao Hàn.
Sau khi cân nhắc hai điều này, Tô Chu Hà đành tạm thời áp xuống ý định giới thiệu người. Trước mắt cứ chờ xem khí sư mà Viên Thần Lâm tìm tới có thể làm được không.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Tống Minh Minh cùng Hồ Bảo cự tuyệt người của Viên Thần Lâm phái đến, tự lái xe rời đi.
“Minh Minh, cái gã Viên Thần Lâm đó không phải là người Viên gia à? Sao lại đối xử với cậu ân cần như vậy, gã không biết chuyện của chú cậu à?” Hồ Bảo quay đầu liếc nhìn về biệt thự.
“Chuyện của chú tôi không có nhiều người biết, gã ta cũng không có năng lực để tìm hiểu được.” Tống Minh Minh không để bụng. Cậu ta lần này đến đây ngoài việc sửa chữa pháp khí của mình, còn có một việc quan trọng hơn là tìm kiếm chú của mình.
Hồ Bảo nghĩ đến chú của Tống Minh Minh, không nhịn được rùng mình, lập tức nói sang chuyện khác: “Cậu muốn chờ Viên Thần Lâm tìm người thật à? Lỡ như người gã tìm tới phá hỏng luôn pháp khí bảo bối kia của cậu thì sao?”
“Cậu nghĩ tôi ngu vậy à?” Tống Minh Minh trừng bạn mình một cái.
Hồ Bảo cười ha ha.