Tô Chu Hà bất ngờ cảm thấy người bạn thân thiết trước mắt mình trở nên xa lạ: “A Nhân, lúc trước cậu không phải như thế này.”
“Lúc nào? Không, tôi luôn như thế này, tôi và cậu khác biệt. Tô Chu Hà, cậu là con trai duy nhất của gia đình Tô, là người sẽ thừa kế tài sản vài tỷ trong tương lai. Sao cậu có thể có một tương lai rộng mở, trong khi tôi chỉ có thể tiếp quản một công ty nhỏ bé? Tôi không thể chấp nhận, tôi có gì kém cậu chứ!” Phạm Nhân hiện rõ vẻ châm biếm.
Tô Chu Hà không bao giờ ngờ rằng bạn mình lại có những suy nghĩ như vậy, cảm xúc hiện tại của anh ta rất bối rối: “Công ty nhỏ mà cậu đề cập, giá trị cũng lên đến 1 tỷ, đó là thành quả do cha mẹ cậu lao động mà có.”
“Mọi người đều phải làm việc chăm chỉ, hiện tại tôi cũng đang dựa vào trí tuệ của mình để đạt được những gì tôi xứng đáng, điều đó có gì sai không?” Phạm Nhân không hề cảm thấy hành động của mình là sai lầm: “Tô Chu Hà, thế giới này là nơi mạnh mẽ nuốt yếu, kẻ yếu ắt hẳn sẽ bị đào thải.”
"Vậy, để đạt được mục tiêu, cậu sẽ không ngần ngại sử dụng mọi thủ đoạn, kể cả vi phạm pháp luật và đạo đức, phải không?" Tô Chu Hà nhìn gã chằm chằm.
"Pháp luật là gì, đạo đức là gì chứ? Đó đều là những thứ do con người tạo ra, miễn là tôi đủ mạnh, tôi cũng có thể là người đặt ra quy tắc," Phạm Nhân nói giọng trầm: "Chu Hà, tôi thực sự mong cậu sẽ đồng hành cùng tôi. Có những điều không cần nói ra, cậu cũng hiểu. Dù không có tôi, sẽ có người khác như tôi xuất hiện, thế giới này không bao giờ thiếu vắng họ, tại sao cậu phải cố chấp?"
Tô Chu Hà thở dài, tỏ vẻ đã quyết định: "Chúng ta không cùng chí hướng, nhưng từng là bạn bè, lần này tôi muốn nhắc nhở cậu lần cuối. Đừng quá tin rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo kế hoạch của cậu, có những việc mãi mãi không thể xảy ra theo ý cậu. Hãy nhớ lời tôi, cậu không thể tránh khỏi nó."
"Không cần cậu lo lắng cho tôi," Phạm Nhân nói một cách thờ ơ, cảm thấy hơi tiếc nuối, đã mất hai năm để coi Tô Chu Hà như bạn bè. Mất đi giờ đây, có chút không nỡ, nhưng nếu phải chọn giữa một người bạn tốt và một tương lai tươi sáng, gã sẽ không chần chừ chọn tương lai.
Tô Chu Hà ban đầu muốn nói với gã rằng mình đã giúp Cao Hàn cung cấp bằng chứng. Nhưng bây giờ, cảm thấy không cần thiết phải nói nữa.
Tô Chu Hà kết thúc cuộc gọi và sau đó liên hệ với Thái Tinh Hỏa, nhờ cậu ấy xin lỗi Cao Hàn thay mình.
Thái Tinh Hỏa nhanh chóng chuyển lời Cao Hàn:
"Cao đại ca, Tô Chu Hà cho biết người đứng sau Tam Điểm Thủy và Hạc Vân Phong là bạn của anh, Phạm Nhân. Do anh không kiểm soát được người của mình, nên anh ấy muốn em chuyển lời xin lỗi chân thành đến anh."
"Không phải lỗi của cậu ấy, không cần phải xin lỗi."
Cao Hàn đã biết từ đầu rằng Hạc Vân Phong và Tam Điểm Thủy không có khả năng tạo ra cái bẫy này để chờ anh sa vào. Chỉ là anh không biết người đứng sau là ai, không ngờ lại là bạn của Tô Chu Hà.
"Cao đại ca, Tô thiếu muốn em hỏi anh rằng liệu sau này anh có tiếp tục bán pháp khí không? "
Thái Tinh Hỏa hỏi:
"Vẫn sẽ tiếp tục."
Thái Tinh Hỏa an tâm trở về và báo cáo với Tô Chu Hà, đồng thời kể lại việc cửa hàng của Cao Hàn đã được Linh Võng giải khóa, và rằng âm mưu của Phạm Nhân đã thất bại.
Tô Chu Hà, dù đã nhận được tin tức, vẫn không hoàn toàn yên lòng. Sau một hồi do dự, hắn quyết định tự mình gửi tin nhắn cho Cao Hàn:
"Ông chủ, sau sự kiện này, chắc chắn sẽ có nhiều người tìm đến cửa hàng của anh để mua pháp khí hơn."
Dù chỉ là lời chúc mừng, Cao Hàn hiểu rằng Tô Chu Hà đang cố gắng nhắc nhở mình. Cửa hàng Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư của anh hiện tại chưa thực sự nổi tiếng, nhưng đã có người muốn hãm hại anh. Nếu sau này cửa hàng càng nổi tiếng, chắc chắn sẽ càng thu hút thêm nhiều kẻ xấu đến.
"Xin cảm ơn đã nhắc nhở."
Cao Hàn trả lời, và Tô Chu Hà biết rằng anh ta đã hiểu ý của mình:
'Thực ra, tôi phải cảm ơn anh."
Tô Chu Hà nói rằng nếu không có chuyện này, anh ta cũng không thể nhìn thấu bộ mặt thật của Phạm Nhân. Mặc dù rất thất vọng về người đó, Tô Chu Hà không hề hối tiếc.
Cao Hàn không muốn nói thêm gì về việc này:
"Nếu sau này Tô tiên sinh có pháp khí cần sửa chữa, cứ đến tìm tôi."
Tô Chu Hà tỏ ra ngạc nhiên:
"Anh còn nhận sửa chữa pháp khí à?"
Sau khi nói những lời này, Tô Chu Hà bất chợt nhận ra chúng còn ẩn chứa một ý nghĩa khác. Nếu một người bán pháp khí còn có khả năng sửa chữa chúng, thì ít nhất phải có 99% cơ hội là đó là một khí sư có thực lực. Liệu người mà Phạm Nhân đã đắc tội có phải chỉ là một người buôn bán tầm thường, hay thực sự là một thiên tài khí sư?
……
“Tại sao, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?”
Hạc Vân Phong sau khi mắng Cao Hàn xong, nhìn phần bình luận tất cả đều dựa theo gã dẫn dắt, mọi thứ vốn đều đi theo hướng đúng với những gì mà gã mong đợi, chỉ một lát nữa thì gã có thể vui vẻ mà đăng xuất.
Trong suy nghĩ của gã cho rằng sau khi mình đăng nhập lại, thì hình ảnh mà gã nhìn thấy được sẽ là cảnh Cao Hàn trở thành mục tiêu mà mọi người la hét đòi đánh. Nhưng hiện tại Hạc Vân Phong vẻ mặt hoang mang nhìn thấy hệ thống nhắc nhở tài khoản của gã đã bị khóa.
Hạc Vân Phong không tin vào mắt mình, cho rằng chính mình đã bấm sai thao tác nào đó, mới gặp phải loại tình huống này. Gã không hề nghi ngờ việc này có liên quan gì đến chuyện gã nhận tiền của người khác làm việc, năm đó dù bị mấy cửa hàng cùng khiếu nại, đều không có xảy ra vấn đề gì lớn. Hiện tại càng sẽ không dễ dàng gặp chuyện.
Hạc Vân Phong thử đăng nhập lại một lần, kết quả vẫn như cũ. Trong lòng gã chợt dâng lên một cổ bất an cực lớn, lập tức tìm một tài khoản khác không có thân phận vào xem.
Khi nhìn thấy một bài đăng ghim ở phần được chú ý nhất, hai mắt Hạc Vân Phong lập tức tối sầm lại, thiếu chút nữa thở không được, ngã xuống đất không dậy nổi.
Tại sao lại như vậy?