Từ sau sự kiện bôi đen cửa hàng Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư, thời gian qua Hạc Vân Phong đã trải qua không mấy dễ chịu. Đầu tiên là bị Thái Tinh Hỏa tát vào mặt, sau đó lại bị Tô Chu Hà hung hăng tát mạnh lần hơn nữa.

Cửa hàng Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư không những không chìm xuống mà còn trở nên nổi tiếng hơn. Nếu không phải do thời gian mỗi lần treo pháp khí mới của Ám Ô quá chậm, mỗi lần chỉ bán một thanh pháp khí và chưa kịp xem thông tin pháp khí đã có người đặt mua, thì sẽ có rất nhiều người đổ xô vào cửa hàng để mua pháp khí. Lượng người truy cập vào cửa hàng mỗi ngày chắc chắn không chỉ một trăm.

Điều khiến hắn ghét nhất chính là việc này đã làm cho công việc ‘làm ăn’ của hắn trở nên khó khăn hơn, hiện tại hầu như không còn ai tin lời hắn.

Trước đây hắn dùng thủ đoạn lừa gạt người xem, để họ không ghé vào một cửa hàng nào đó, bằng cách chê bai đặt điều làm giảm uy tín bán hàng. Nhưng hiện tại, cách làm đó không còn ai tin nữa, các chủ quán cũng không còn sợ hắn nữa, thậm chí một số người còn biết ơn tên Ám Ô kia.

‘Việc làm ăn’ trên Linh Võng là nguồn thu nhập lớn nhất để chi trả cho cuộc sống của hắn, hiện giờ nó không còn nữa, chẳng khác gì cắt đi một phần thân thể của hắn. Ngoài việc phải cắn răng chịu đau, hắn không thể làm gì để thay đổi tình hình hiện tại.

Hạc Vân Phong đỏ mắt nhìn chằm chằm vào những bài viết được in chữ đỏ của mình, giờ đây nó cũng chính là bằng chứng lớn nhất để vả mặt gã.

Tất cả mọi người chỉ cần đăng nhập vào Linh Võng thì đều có thể nhìn thấy những bài viết đó.

Bởi vì những bài viết nói xấu này đã làm ảnh hưởng đến cửa hàng Cao Hàn, nên hiện tại không còn ai tin gã nữa. Thậm chí một số người còn chỉ trích đổ lỗi cho gã vì đã lừa gạt họ, nếu không họ đã có thể mua được đồ vật mình cần từ lâu.

“Những pháp khí bán giá cao như vậy, thậm chí còn không có chứng thực chính thức, là chính các người không muốn ném tiền ra ngoài, chính bản thân ngồi chờ xem mọi chuyện thực hư ra sao, lúc đó cũng không chịu lên tiếng đi?” Bây giờ lại đổ lỗi mọi chuyện là do gã.

Hạc Vân Phong tức giận đến mức muốn bốc khói, nhiều lần tìm quản trị viên trên Linh Võng yêu cầu xóa bỏ bài đăng, nhưng đều bị từ chối vì lý do người dùng không đưa ra được lý do chính đáng.

Có thể nói đây là quả báo, trước đây người khiếu nại Hạc Vân Phong còn nhiều hơn lông trâu. Nhưng vì gã biết cách lợi dụng lỗ hổng, không ai có thể vượt qua quy tắc hạn chế của Linh Võng. Do đó gã mới có thể nhảy nhót đến bây giờ. Hiện tại phong thủy luân chuyển, những chủ quán bị gã hố qua đều vỗ tay vui mừng.

Leng keng.

Góc trái bên dưới màn hình đột nhiên nhảy ra âm thanh thông báo.

Hạc Vân Phong cứ ngỡ lại có người đến chế nhạo mình, mở tin nhắn ra xem, vừa thấy nội dung liền nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên vẻ vui sướng. Tam Điểm Thủy , tên mà cũng có thù với tên Ám Ô đó, thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!

Gã đã nghe qua về người này, giống như mình, đều dựa vào Linh Võng để kinh doanh và kiếm được kha khá. Chỉ có điều tên kia chuyên mua bán trực tuyến rồi giao dịch thực tế, nên ít đắc tội người khác. Cũng không biết Ám Ô từ khi nào đắc tội tên này, mà Tam Điểm Thủy lại muốn tìm gã hợp tác.

Nhưng mặc kệ ân oán giữa họ là gì, cơ hội tốt như vậy đưa tới cửa, Hạc Vân Phong lập tức đáp lại.

" Muốn hợp tác như thế nào? "

……

"Ai đi qua xin đừng bỏ lỡ, bùa chú cao cấp đây, qua chỗ này là không còn nơi nào nữa nha!"

"Tiên sinh ấn đường tối đen, không tới ba ngày sẽ có tai họa đẫm máu. Tôi ở đây có một tấm bùa bình an, giá không mắc chỉ có 998 là có thể mang về."

"Ở đây tôi còn có nguyên liệu luyện khí tốt nhất, tiên sinh có muốn mua một phần trở về không. Tuyệt đối có thể luyện chế ra pháp khí cao cấp."

"Đệch, ông lại không phải khí sư, mua nguyên luyện khí về xài được cái rắm." Người qua đường bị chủ quán tóm lấy liền chửi rủa.

Toàn bộ nơi này rất náo nhiệt, khắp nơi đều có người bày quầy hàng. Cao Hàn cảm giác được những người này đều là luyện linh giả, hoàn toàn trái ngược với khu phố cổ tiêu điều.

Cao Hàn chậm rãi đi dọc ven đường, thấy rất nhiều người bán bùa chú và pháp khí, cũng như sửa chữa pháp khí mà Thái Tinh Hỏa đã nói. Những người này dựng lên vài quầy hàng, tập trung ở một chỗ.

Ánh mắt Cao Hàn lướt qua ba chủ quán của cửa hàng sửa chữa pháp khí: một người lớn tuổi, một người béo và một người gầy. Họ đều có đặc điểm riêng, ngay cả khẩu hiệu cũng khác nhau.

Ông chủ lớn tuổi thì trầm ổn, khẩu hiệu rất đơn giản: ‘Nếu sửa không thành công, sẽ được hoàn lại toàn bộ tiền.’

Chủ quán mập mạp kia là người khoa trương nhất, chỉ cần là pháp khí thì ông ta đều có thể sửa chữa. Ông ta còn nói rằng mình đã từng giúp một đại nhân vật nào đó ở Thanh thị sửa chữa pháp khí, nhưng không biết lời nói phóng đại ấy thật hư thế nào.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng chủ quán mập mạp có một gương mặt đôn hậu và thành thật, giống như một vị Phật Di Lặc mũm mĩm, với nụ cười khiến người ta cảm thấy thoải mái. Vì vậy, ông ta và chủ quán lớn tuổi kia có vẻ làm ăn tốt nhất, thường xuyên có người qua đường ghé vào dò hỏi. Nhưng cuối cùng lại không có giao dịch nào thành công.

Theo lý thuyết, người chủ quán gầy còn lại sẽ bị hai người kia đè ép đến không thu hoạch được gì, nhưng mà người này vẫn rất kiên trì.

Cao Hàn nhìn một hồi liền biết nguyên nhân, chủ quán gầy ăn nói khéo léo ba hoa chích choè. Những ai đầu óc đơn giản, rất dễ bị lừa đến xoay vòng, bọn họ mỗi người đều có đặc điểm riêng để thu hút người khác.

“Tiểu huynh đệ, có phải muốn sửa chữa pháp khí hay không, đang phân vân chưa biết chọn quầy của ai tốt hơn hả?”

Chủ quán mập đã sớm chú ý tới sự tồn tại của Cao Hàn, phát hiện hắn vẫn luôn đứng nhìn ba người bọn họ, khuôn mặt lạ lẫm lại non nớt rõ ràng là một sinh viên, thì nhất thời cho rằng hắn là khách hàng.

Cao Hàn đi đến truớc mặt ông chủ béo hỏi: “Ông thật sự đã từng giúp qua đại nhân vật sửa chữa pháp khí?”

Chủ quán lớn tuổi và chủ quán gầy nghe lời này, trong lòng lắc đầu, lại thêm một người bị khuôn mặt phật Di Lặc của lão già họ Vương kia lừa gạt.

"Đương nhiên, tôi sẽ không lừa gạt ai, không tin cậu có thể tìm vị đó để hỏi thử, sẽ biết lời tôi nói là thật hay giả." Ông chủ Vương bình thản vuốt cằm.

Đa số mọi người khi nghe ông ta chủ động đưa ra ý nghĩ, chắc chắn đã tin ba phần, nếu là giả, ông ta sao dám nói ra những lời này, lỡ như bị bại lộ thì làm sao. Thủ đoạn này chỉ có thể lừa những ai chưa trải sự đời, không có kinh nghiệm hoặc những người như cậu nhóc sinh viên này, bởi vì không phải ai cũng có thể gặp được đại nhân vật.

Nếu sạp của ông chủ Vương này thực sự đã từng giúp đại nhân vật sửa chữa pháp khí, thì đã không cần phải đến nơi này bày sạp và mời chào từng nhóm khách hàng. Thay vào đó, đã sớm có rất nhiều người nghe danh mà đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play