Lời nói của thiếu niên như một cú tát vào mặt Hà Định, khiến gã cảm thấy mọi người đang nhìn mình với ánh mắt chế giễu. Gã thậm chí còn có ảo giác họ đang chê cười mình ngu dốt.
Hà Định không cam lòng, vì nếu chuyện này lan truyền ra gã sẽ khó mà tồn tại trong vòng này.
Đó chỉ là thanh pháp khí cấp thấp. Cho dù có thể khảm bùa trung cấp, cũng không mạnh hơn bao nhiêu Pháp khí cấp thấp có giới hạn năng lực." Hà Định nói.
Thiếu niên liếc nhìn: "Tên này là ai?"
"Tống thiếu, người này là Hà Định." Viên Thần Lâm bước tới, giải thích kịp thời.
Nghe đến họ Tống, sắc mặt Hà Định tái nhợt đi hai phần. Họ Tống ở Hoa Quốc tuy nhiều, nhưng người có thể được Viên Thần Lâm cung kính gọi là Tống thiếu chỉ có thể đến từ gia tộc lớn ở nơi đó.
Tống Minh Minh không quan tâm Hà Định là ai, nghe Viên Thần Lâm nói thì hừ lạnh một tiếng: "Ánh mắt thiển cận. Chưa nói đến việc pháp khí cấp thấp có thể khảm bùa trung cấp, sức mạnh của nó có thể gần bằng pháp khí trung cấp. Người luyện chế ra loại pháp khí này, ai có thể đảm bảo rằng sau này hắn không thể luyện chế ra pháp khí trung cấp, hoặc thậm chí khảm bùa cao cấp hay hơn nữa? Ở đời mọi việc luôn có khả năng xảy ra."
Mỗi khi Tống Minh Minh nói ra một câu, sắc mặt của Hà Định lại trắng đi một phần, cuối cùng gần như xám xịt, trốn vào trong đám người không dám ló mặt ra , để tránh làm mình thêm nhục nhã.
"Thanh pháp khí này là từ đâu đến?" Tống Minh Minh ngày càng thêm tò mò về người luyện chế ra pháp khí, loại khả năng xuất hiện trên pháp khí này cho đến nay đều cực kỳ hiếm thấy.
Sự chú ý của mọi người lập tức tập trung vào Tô Chu Hà một lần nữa. Người được Tống Minh Minh khen ngợi hẳn là một khí sư rất có thực lực, rất nhiều người đã có ý định hỏi thêm thông tin.
"Pháp khí được tôi mua trên Linh Võng, tên cửa hàng là Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư, chủ tiệm tên Ám Ô " Tô Hà thành thật báo cáo.
Mọi người âm thầm ghi nhớ tên này.
Tống Minh Minh gật đầu, trả lại pháp khí cho Tô Chu Hà rồi xoay người rời đi. Viên Thần Lâm lập tức đuổi theo, hỏi thiếu niên kém mình bảy tám tuổi: "Tống thiếu, cậu vừa nói đây là lần thứ hai gặp pháp khí cấp thấp có thể khảm bùa trung cấp. Vậy lần thứ nhất là ai?"
"Còn có thể là ai? Ta còn có việc, đi trước. Anh cứ lo việc của mình đi."
Tống Minh Minh tuy không đưa ra câu trả lời rõ ràng, nhưng Viên Thần Lâm đã dừng bước, trái tim đập nhanh dữ dội. Người duy nhất Viên Thần Lâm nghĩ đến chính là thanh niên từ trường đại học Bồng Lai. Một chủ quán đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ cũng có năng lực giống người đó?
Dù hoài nghi, nhưng Tống Minh Minh hẳn là không nói dối. Viên Thần Lâm nheo mắt lại, nếu có thể mượn sức người này thì địa vị của bản thân trong Viên gia sẽ tăng lên, cũng có được nhiều tài nguyên hơn, một mũi tên trúng hai đích. Viên Thần Lâm lập tức vẫy tay gọi quản gia.
“Thiếu gia có gì sai bảo?”
“Đi gọi Tô thiếu gia đến, tôi có việc muốn hỏi c ấy.” Viên Thần Lâm nói với quản gia.
Tô Chu Hà vừa nghe Viên Thần Lâm muốn gặp mình, trong lòng cũng đoán được chuyện gì.
Quả nhiên, vừa thấy mình đến, đối phương liền đi thẳng vào vấn đề, làm rõ ý định của bản thân.
"Tô thiếu, cậu là người thông minh, hẳn là cậu biết tôi muốn hỏi chuyện gì."
Tô Chu Hà cười khổ. "Viên thiếu, không phải tôi không muốn nói, mà là cái gì cũng không biết. Tôi cũng được người quen giới thiệu. Người đó mua pháp khí trên Linh Võng, thấy thực sự tốt nên đã giới thiệu cửa hàng đó cho tôi."
Tô Chu Hà không nghĩ sẽ kéo Thái Tinh Hỏa vào chuyện này, cho nên chỉ nói qua loa.
Viên Thần Lâm nhíu mày, biết Tô Chu Hà sẽ không dám nói dối mình. Người vừa đi, Viên Thần bèn lập tức phái người đi điều tra.
Sau khi bữa tiệc kết thúc và tiễn đi nhân vật lớn Tống Minh Minh, Viên Thần Lâm dặn dò người hầu không cần lên lầu quấy rầy mình, rồi trở về phòng đăng nhập Linh Võng. Hắn tìm thấy cửa hàng mà Tô Chu Hà nhắc đến, ‘Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư’, và phát hiện rằng có người đã đặt mua hai thanh pháp khí trung cấp không phải pháp khí cấp thấp của Tô Chu Hà, mà là loại pháp khí có đẳng cấp cao hơn.
Bởi vì đã có người đặt mua pháp khí, những người đến sau không thể nhìn thấy thông tin về pháp khí. Tuy nhiên, Viên Thần Lâm ở Linh Võng có vài mối quan hệ, chỉ cần tìm người hỏi là có thể biết được.
" Pháp khí của cửa hàng này thường xuyên có những món mới mà không có thời gian cố định. Nếu muốn mua pháp khí, có thể gửi tin nhắn riêng cho chủ quán, nhưng đừng mong nhận được phản hồi sớm… "
Viên Thần Lâm không tin thật sự có chuyện kỳ lạ vậy. Mở cửa buôn bán làm ăn sao có thể không liên tục chú ý đến hoạt động của cửa hàng, ai cũng sẽ luôn ôm khư khư quang não thôi. Nhưng kết quả là Viên Thần Lâm lại bị vả mặt rất nhanh. Thời gian trôi qua một tiếng đồng hồ rồi nhưng đối phương vẫn chưa phản hồi lại.
Viên Thần Lâm khuôn mặt tối sầm không vui tắt đi Linhh Võng……
Cao Hàn đăng nhập Linh Võ, còn chưa kịp xem tin báo, hắn đã nhận được nhắn từ Thái Tinh Hỏa, bọn họ đã trao đổi nhau số liên lạc ngoài.
Thái Tinh Hỏa gửi một lần hơn mười mấy icon khóc thút thít.
"Cao đại ca, em... pháp khí em lại hỏng rồi."
Ở đầu bên kia quang não, Thái Tinh Hỏa khóc không ra nước mắt, 150 vạn mua pháp khí, cư nhiên xài không đến nửa tháng đã ném đá xuống sông rồi, tiền thiếu nợ còn chưa có trả xong đâu.
"Pháp khí tại sao lại hỏng? Cậu cùng người khác đánh nhau à?"
Cao Hàn biết pháp chính mình luyện chế mạnh đến nào, nếu chỉ là vũ lực thông thường thì không thể phá được lớp phòng ngự của pháp khí.
Thái Tinh Hỏa ấp úng mà kể lại.
Do muốn mua thanh pháp khí này, Thái Tinh Hỏa đã mượn ba mẹ 100 vạn, nhưng mới cầm được mấy ngày đã bị em họ biết được. Nó muốn Thái Tinh Hỏa trao đổi pháp khí với mình, nhưng Thái Tinh Hỏa đương nhiên không chịu.
Do bị từ chối, người em họ đó ghen ghét, sau lưng tìm người nhằm vào Thái Tinh Hỏa, thực chất là muốn phá huỷ thanh pháp khí này, Thái Tinh Hỏa không hề hay biết. Khi bề mặt pháp khí xuất hiện vết nứt, sức mạnh của pháp khí cũng mất đi uy lực ban đầu.
Nó vừa thấy mục đích đã đạt thành, lập tức nhảy ra chế nhạo Thái Tinh Hỏa, còn nói nếu đồ mà nó không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng có. Thái Tinh Hỏa tìm chú và dì nói lý lẽ, họ không chỉ không khiển trách thằng nhóc kia, mà còn giúp nó chỉ trích Thái Tinh Hỏa, rằng làm anh lớn mà lại không quan tâm nhường nhịn em mình.
Thái Tinh Hỏa nghẹn một bụng tức giận, về kể chuyện này với cha mẹ, thì biết bọn họ cũng không có cách nào, càng nghĩ càng đau lòng, lúc này mới có một màn tìm Cao Hàn ở hiện tại.
“Cậu đem pháp khí gửi đây, xem có thể sửa lại được không.” Cao Hàn trầm ngâm 1 lát rồi nói. Thái Tinh Hỏa mắt sáng lên, “Cao đại ca, anh còn có thể sửa pháp khí nữa sao?”
“Ừm, trước kia cũng từng giúp người khác sửa qua.” Cao Hàn nói trước kia, đó là nghề của người nhà hắn đời trước làm.
Thái Tinh Hỏa hận không thể chạy đến trước mặt Cao Hàn mà quỳ liếm.