Đối với kiến nghị thành khẩn vừa rồi của Diệp Kiều, không ai để ý tới, Diệp Thanh Hàn thậm chí còn lựa chọn rút kiếm, bổ về phía kết giới, kết quả bị phản phệ gấp đôi lần kiếm khí làm hắn bị thổ huyết.
"Diệp, Diệp sư huynh." Vân Thước đỡ lấy đối phương, hoảng loạn vô thố, nước mắt lập tức rơi xuống hỏi: "Huynh không sao chứ?"
Diệp Thanh Hàn lắc đầu, chưa từ bỏ ý định một lần nữa rút kiếm bổ về phía kết giới. Lúc này hắn lại khom lưng phun ra thêm một ngụm máu, sắc mặt trắng đi vài phần.
Vân Thước lập tức lấy ra khăn lụa lau vết máu cho hắn, hai người liếc mắt đưa tình, không khí cũng trở nên kiều diễm ái muội hơn. Nếu như xem nhẹ kết giới cùng các tu sĩ đang gấp gáp đến phát điên xung quanh thì đúng là lãng mạn. Chỉ có thể nói buồn vui giữa người với người cũng không thể tương thông, có người yêu đương, có người vì mạng nhỏ mà sốt ruột.
"Ưu nhã, quá ưu nhã." Đứng ngoài kết giới xem náo nhiệt, Diệp Kiều vừa vỗ tay vừa cảm thán.
Không hổ là Long Ngạo Thiên bản tu chân giới, hộc máu mà vẫn không quên duy trì phong độ.
Theo cốt truyện gốc thì bọn họ làm thế nào mà ra ngoài được ấy nhỉ? À, hoàn toàn dựa vào Diệp Thanh Hàn. Vì để phá vỡ kết giới, nam chủ tự biến mình thành cây chùy. Hao hết linh lực bị phản phệ đến phun ra cả chậu máu, cuối cùng mới miễn cưỡng mang theo Vân Thước đi ra khỏi bí cảnh, có thể nói đây chính là mấu chốt giúp cho tình cảm của hai người này tăng vọt. Vân Thước bị cảm động đến rối tinh rối mù, cho rằng chỉ có loại nam nhân lòng mang đại ý như vậy mới đáng giá cho nàng ta ái mộ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play