Dùng đám người Huyền Vân Tông ngăn cản Nguyệt Thanh Tông, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai tới tìm bọn họ gây phiền toái.
Trong đại bí cảnh có thể dễ dàng gặp phải yêu thú, cấp bậc còn không thấp, ba người đi không bao lâu, từ trong một hang động chui ra mấy con chuột đỏ trắng đan xen ướt dầm dề bùn đất, so với chuột bình thường, loại yêu thú này lớn ước chừng một con chó cỡ nhỏ, hàm răng bén nhọn, bộ dáng rất dọa người. Có lẽ là ngửi được mùi của con mồi, đôi mắt bọn chúng phiếm hồng quang, bộ dáng giống như có thể nhào lên tấn công bất cứ lúc nào.
Diệp Kiều xoa xoa cánh tay, từ nhỏ đến lớn, nàng ghét nhất chính là chuột.
"Cẩn thận." Đoạn Hoành Đao nghiêm túc nói: "Đó là chuột lửa lông trắng."
"Hàm răng của chúng có độc, tuy rằng tu vi không cao, nhưng số lượng rất nhiều, cực kỳ khó chơi." Rốt cuộc chuột là sinh vật bầy đàn, số lượng nhiều là có thể lý giải.
Hắn vừa dứt lời, mấy con chuột lửa đã nhe răng nhào tới, Mộc Trọng Hi vung kiếm chém xuống mấy nhát, giây tiếp theo lại có hai con nhào tới.
Đoạn Hoành Đao có pháp khí phòng ngự, nhưng cũng không chịu nổi nhiều con chuột gặm cắn như vậy, quả thực là làm cho da đầu người ta tê dại.
Diệp Kiều vung kiếm đánh lui mười mấy con yêu thí, nhưng thứ đồ chơi này dường như là vô cùng vô tận, tre già măng mọc, nàng vừa trốn tránh, vừa chú ý tới mỗi cửa động tựa hồ chỉ đủ để một con chuột lao ra, hơn nữa trình tự lao ra ngoài của đám chuột trong mỗi cửa động đều có quy luật, một con tiếp một con liền hoàn toàn có thể phòng ngừa bị các tu sĩ đại khai sát giới tiêu diệt cả bầy. Còn rất thông minh!
"Có cây búa không?" Diệp Kiều hỏi Đoạn Hoành Đao.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play