"Về nhà." Tô Mai bế cô bé Du Nhi lên, đón mấy đứa trẻ nữa, cùng đi về hướng viện lớn của quân khu.
Lúc xe đến nơi, đại viện quân khu có đến mấy trăm cái cửa, mấy đứa trẻ con tiến vào đại viện, liền gấp không chờ nổi mà chạy hết vào phòng bảo vệ, tìm người để mượn ghế dựa, một đám luân phiên nhau thay hết giày ra.
Lúc này thì Tô Mai không dám đi đâu rồi "Chị dâu, chị cứ về nhà trước đi, em ở bên này trông bọn nhỏ."
Mấy đứa trẻ ngoại trừ Triệu Sâm, Triệu Quân đã từng học trượt băng, còn lại mấy đứa nhóc kia trước đây đến giày trượt băng cũng chưa từng chạm qua.
"Được rồi." Triệu Chương không đi theo, bị Tịch Nam gọi đi lên tầng làm bài tập, Dụ Lan xách theo cho cậu ấy một đôi giày trượt băng mới mua, rồi quay trở về nhà, hỗ trợ nặn bột làm bánh bao.
Tô Mai buông cô bé Du Nhi xuống, lần lượt kiểm tra từng cái giày trượt băng của mấy đứa nhóc, giúp bọn chúng buộc lại dây giày một lần nữa.
Giày trượt băng ở những năm 60, không có những cái linh kiện linh hoạt, hiện đại như sau này, chỉ là dùng được, nhưng được cái nó có một ưu điểm, đó là người mới học, đi giày vào cũng không dễ dàng bị té ngã, chỉ cần không gặp mặt băng, đi lại hoàn toàn không có vấn đề gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT