Bà lão híp đôi mắt tam giác, xem xét nhìn Tiểu Hắc Đản giống như một con cá chạch đen, cúi đầu hỏi Quách Linh: "Nó chính là Triệu Cẩn à?"
Quách Linh lắc lắc đầu đưa tay chỉ phía sau lưng Tiểu Hắc Đản: "Là cậu ta."
Triểu Cẩn cao hơn hai cái đầu so với Tiểu Hắc Đản, người đầu tiên bà lão nhìn thấy chính là cậu ấy, nghe thế thì bĩu môi: "Xấu xí như này vừa nhìn đã thấy không phải người tốt rồi, cháu còn làm bộ đưa kẹo cho nó ăn, bà thấy còn không bằng cho đại hoa nhà chúng ta ăn..."
Tiểu Hắc Đản nghẹn cười, ngửa đầu nói với Triệu Cẩn: "Đại hoa là heo mẹ mà nhà bà ấy nuôi."
Triệu Cẩn trừng mắt nhìn Tiểu Hắc Đản một cái, rồi nhìn về phía Quách Linh: "Tôi có đánh cậu hay không, không phải cậu nói là xong, lúc ấy người nhìn thấy nhất định không ít, hoặc là bây giờ cậu đưa bà lão đi về, hoặc là tôi tìm mấy người chứng kiến đến đây, chúng ta nói rõ ràng việc này."
"Cậu không đánh tôi." Quách Linh cúi đầu gẩy gẩy lòng bàn tay dính bùn, biểu cảm bình tĩnh nói: "Cậu đẩy tôi ngã."
"Phi!" Bà lão phun một ngụm nước bọt về phía Triệu Cẩn: "Đồ tiểu tạp chủng lòng dạ hiểm ác, như vậy mà còn không gọi là đánh."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play