Ta biết bản thân bất tài nên lúc nào cũng gặp xui xẻo.

Đặc biệt lúc Vương Mẫu cười sao mà ấm áp đến thế, ta đã biết mình xong đời rồi. Nhìn cái thái độ hòa nhã thân thiện kia suýt chút nữa thì ta thổ huyết.

Quả không sai, hôm ấy Thiên Đế nói: 

“Gần đây tân binh của Ma giới yêu cầu thiên giới phải hòa thân. Vì hòa bình của tam giới, kim tinh Thái Bạch đã đề cử với Vương Mẫu một người. Kim Trầm tiên tử tài sắc vẹn toàn lại trầm ổn ngay thẳng, quả thật không có ai thích hợp hơn nữa!”

Vương Mẫu cũng nói thế này:

“Tính tình Kim Trân thận trọng lại dịu dàng, nàng là người bản cung yêu thích nhất, bản cung thật sự không nỡ để nàng đi”

Đấy, suýt nữa lẫng quên một người. Ta và kim tinh Thái Bạch gặp nhau nhiều lắm là ba lần chứ nhiều nhặn gì đâu, thế mà hắn lại nhìn ra tâm hồn bên trong ta cơ đấy, chẳng lẽ đây chính là nhìn thấu lòng người qua nét mặt trong truyền thuyết đấy ư?

Ma giới là nơi một đi không trở lại, rõ ràng người mà Thiên Đế và Vương Mẫu luyến tiếc là tiên nữ chân chính ăn đào tiên uống rượu ngọt mà lớn lên kia kìa. Ta chỉ là cái bia đỡ đạn mà thôi, vì hoàn cảnh không tốt, ba đời tổ tiên đều là dân thường, đổ chuyện phiền phức lên người ta cũng là hợp tình hợp lý.

Mấy ngày sau khi ánh bình minh ló rạng chiếu lên bộ hỉ phục, ta cưỡi mây ngũ sắc một mình đi xuống ma đạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play