Lúc trước Cố Trạch vì chuyện đó mà bị phán bốn năm tù, còn phải hai năm nữa mới có thể trở về, hiện tại cuộc sống tốt như vậy, sao anh ta có thể ngốc nghếch hồ đồ tống mình vào trong được chứ?
"Anh cứ như vậy mà dẫn người mang về, vợ anh có tức giận không?" Người nọ tiếp tục hỏi.
"Tôi không mang đến nhà chúng tôi, hơn nữa nhà chúng tôi cũng không có nhiều người ở như vậy, tôi định đưa đến chỗ của ba mẹ tôi, sau đó tôi sẽ hỏi trưởng thôn, sắp xếp cho bọn họ như thế nào." Điền Kiến Minh khoát tay với người nọ, lái máy kéo đến cửa nhà, nhìn vào bên trong hô: "Vợ ơi, vợ."
Hoàng Tú Tuệ đi ra, khó hiểu nhìn Điền Kiến Minh, khi cô ta thấy người phụ nữ và đứa bé phía sau máy kéo, ánh mắt hơi hơi tối lại, sau đó nghi ngờ hỏi: "Kiến Minh, anh gọi em có chuyện gì sao?"
"Anh vừa mới cứu được ba người này ở trên đường, bọn họ không có chỗ để đi, anh tính sẽ thu xếp đưa họ đến chỗ cha mẹ anh trước, em nhanh đi thu dọn hai bộ quần áo người lớn và trẻ con cho bọn họ mặc đi." Điền Kiến Minh nói.
Hoàng Tú Tuệ gật đầu: "Được, vậy em đi thu dọn."
Hoàng Tú Tuệ đóng gói hai bộ quần áo của mình và bốn bộ quần áo của Điền Khả Khả, dùng túi vải gói kỹ lại rồi đưa cho Điền Kiến Minh. Anh ta đưa túi vải ra sau đem túi vải lại đưa cho người phía sau đang ôm hai bé gái, trông cô ta như đang thất thần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play