Món phá lấu, rau diếp cá và cửa hàng tươi sống, hiện tại ba công việc kinh doanh cùng một lúc thì một ngày bọn họ thu được hơn bốn trăm tệ, có khi còn lên đến năm trăm, đến cuối năm nay, tiền tiết kiệm của Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn sẽ được khoảng hơn mười vạn rồi.
Bạch Đại Hà ở trên thị trấn bán rau diếp cá đương nhiên biết bây giờ Bạch Đại Sơn đang bán món phá lấu, thật sự thì anh ta không ngưỡng mộ Bạch Đại Sơn mà là khâm phục Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình, sao đầu óc của họ có thể kiếm tiền nhanh như thế được?
Mới vừa đưa việc kinh doanh rau diếp cá cho anh ta xong họ lại lập tức kinh doanh món phá lấu, sao họ có thể thông minh như vậy chứ?
Bình thường có rất ít người ăn nội tạng lợn, sau khi qua tay bọn họ chế biến thì biến thành một món ngon mà ai cũng muốn ăn, làm anh ta không thể không khâm phục họ.
Bạch Đại Sơn không phải ngày nào cũng bán ở trên thị trấn, vì anh sợ mỗi ngày mọi người ăn thì sẽ nhanh chán, cho nên thi thoảng anh cũng sẽ lái xe ba bánh đi lên huyện, chẳng qua mỗi lần mới đi được nửa đường thì đã bán hết rồi.
Bởi vì trên đường từ thị trấn đi đến huyện cũng có rất nhiều người, hơn nữa càng gần đến huyện thì càng thịnh vượng nên người ta cũng bỏ ra càng nhiều tiền hơn, còn có người muốn nhập hàng của Bạch Đại Sơn, Bạch Đại Sơn bàn bạc với Lý Trình Trình xong thì thống nhất bán năm mươi tệ một thùng, nếu người ta đồng ý thì sẽ cung cấp hàng cho họ.
Vậy thì hai vợ chồng có thể kiếm ba mươi tệ một thùng, mà người nhập hàng cũng có thể kiếm được hai mươi năm tệ một thùng, mọi người cùng kiếm được tiền.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play