Hề Chính đứng sau lưng cậu một lúc, rồi quay về phòng bên cạnh.
Giản Văn Minh lật người lại, chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa phòng đang khép.
Cậu lập tức ngồi bật dậy trên giường, đưa tay sờ khóe mắt mình.
Vừa rồi, cậu thực sự đã rơi một chút nước mắt, khóe mắt vẫn còn ươn ướt.
Hề Chính không nói gì, cậu cũng không biết màn trình diễn vừa rồi có lay động được hắn hay không.
Trước kia, khi đóng phim, đạo diễn từng nói với cậu rằng giữa “không biết diễn” và “biết diễn” có một ranh giới vô hình. Một khi vượt qua được, cảm giác sẽ bừng tỉnh như được khai sáng, mà cảm giác ấy chỉ bản thân mới có thể cảm nhận được.
Bây giờ, cậu cảm nhận được rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT