Bọn họ dùng bữa trong một phòng riêng, chia thành hai gian. Bên ngoài là trà thất để trò chuyện, còn bên trong mới là nơi dùng cơm.
Cố Vân Tương không vào phòng trong mà quay đầu nhìn sếp Trương, kẻ vẫn luôn bám theo hắn ta.
Sếp Trương tiến sát lại, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Sao vậy, bị người khác đánh dấu đến no rồi nên giờ chê tôi à?”
Cố Vân Tương lạnh nhạt nhìn ông ta, khẽ cười: “Ông không biết sao? Một khi đã bị Alpha đánh dấu quá nhiều, nếu muốn đổi sang Alpha khác thì phải tìm một kẻ mạnh hơn, mới không bị thống khổ. Ông nghĩ xem, bây giờ tôi còn tìm được Alpha nào yếu hơn ông không?”
Câu này chẳng khác nào nói thẳng rằng sếp Trương không đủ tư cách.
Sắc mặt sếp Trương sa sầm, nụ cười trên môi cũng tắt ngúm. Ông ta nghiến răng: "Em không quên năm đó đã cầu xin tôi ngủ với em thế nào chứ?”
Cố Vân Tương nhếch môi cười nhạt: “Tất nhiên là không quên. Trước kia mỗi lần ngủ với ai, tôi đều nhớ rất rõ. Nhưng giờ tôi không còn là Cố Vân Tương của ngày xưa nữa. Bây giờ là tôi ngủ người khác, không phải để người khác ngủ tôi. Chúng ta nên dừng lại ở đây thôi. Sếp Trương, cảm ơn ông đã “chiếu cố” .”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT