Bởi vì hôm qua cô thức đến nửa đêm nên chẳng có gì bất ngờ khi ngày hôm sau Cảnh Bội lại dậy muộn, hơn nữa cô còn không ngủ đủ giấc. Lúc này cô mới bình tĩnh suy nghĩ, quả nhiên cô nên cày đề đến tận lúc tốt nghiệp luôn mới đúng, không thì tại sao gì mình đã trưởng thành rồi mà vẫn phải chịu khổ dậy sớm để đi học chứ?

Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, hiệu trưởng không cho cô cày đề tăng điểm nữa.

Nhưng Cảnh Bội đã dự đoán được, nếu còn tiếp tục thế này thì về sau số ngày phải thức khuya của cô sẽ càng ngày càng nhiều, cô không muốn thế!! Cho nên cô vẫn phải làm gì đó để thay đổi tình trạng này thôi.

Còn bây giờ vẫn phải đi học, nếu không theo nề theo nếp thì có thể sẽ làm người ta nghi ngờ rồi khiến mai sau cô bị lộ thân phận là là bà chủ của Nhà Thông Tin.

Học viện Mười Hai Con Giáp.

Ôn Vũ Huyền đưa Cảnh Bội đến lớp, vừa đi vừa phàn nàn: “Em chưa từng học một khóa nào trong hệ thống làm sao để khống chế sức mạnh phản tổ, thế mà đã cho em lên lớp bảy rồi, còn là lớp A1…”

“Vì đó là yêu cầu của em mà.”

“Em vẫn còn nhỏ, vẫn có một số việc cần người lớn suy nghĩ thay em.” Ôn Vũ Huyền thở dài nói: “Gần đây đang là thời buổi rối ren, các giáo viên rất bận rộn, cho nên thầy đã nhờ một người bạn rảnh rỗi sẽ dạy bù cho em mỗi ngày sau bữa trưa, em phải đến lớp đúng giờ đấy.”

“Vâng ạ, cảm ơn thầy Ôn.” Cảnh Bội cười híp mắt nói.

Ôn Vũ Huyền đưa Cảnh Bội đến phòng học, trùng hợp là tiếng chuông tiết một cũng vừa vang lên, học sinh đã tập trung tới nhà đa năng cả rồi.

Lớp này sẽ học trong nhà đa năng, đây là một lớp đối kháng của lớp A1 khối phổ thông và lớp A1 khối phản tổ. Học sinh phổ thông sẽ học lớp chuyên chiến đấu với người phản tổ, có liên quan đến việc ứng dụng vũ khí liên quan, vì vậy loại lớp học thực hành này luôn tràn ngập khói súng, đá vụn tung bay, kèm theo những cú đánh mạnh mẽ, cực kì nguy hiểm.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Cảnh Bội và Ôn Vũ Huyền.

Đường Tiếu Tiếu: “Em chào thầy Ôn ạ ~”

Ôn Vũ Huyền gật đầu: “Các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một bạn học sinh mới, mọi người hãy chào đón bạn ấy nào.”

“Bốp bốp bốp...” Chỉ có Đường Tiếu Tiếu là phối hợp vỗ tay vô cùng nhiệt tình, cô ta nhìn Ôn Vũ Huyền với đôi mắt sáng ngời. Những người khác thì thấy Ôn Vũ Huyền có mặt nên vỗ tay rất thưa thớt, yếu ớt.

Các học sinh trong lớp A1 của khối phổ thông đằng sau thậm chí còn không vỗ tay. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Cảnh Bội bước lên phía trước tự giới thiệu bản thân, ánh mắt quét qua mọi người, khi chạm mắt với Long Linh trong khối phổ thông thì cô cũng biết sơ sơ được là tình huống gì rồi.

Tối hôm qua, lớp A1 của khối phổ thông tán gẫu sôi nổi trong lớp của bọn họ suốt cả đêm, vì tin tức Cảnh Bội sắp học lớp bảy đã truyền ra nên bọn họ đều cho rằng cô sẽ không lên lớp sáu hoặc lớp tám mà cứ khăng khăng là cô sẽ tới lớp bảy, quả nhiên cô đến đây vì Long Linh, muốn trả thù Long Linh.

Trong Học viện Mười Hai Con Giáp, chắc chắn người thiên vị cho Long Linh nhất phải là các bạn học trong lớp cô ta, vì vậy họ đã đưa ra quyết định, lúc cả hai lớp học chung thì sẽ không để ý tới cô. Không chọc vào vị Thiếu chủ của nhà họ Long này được thì có thể trốn chứ nhỉ? Ít nhất là bọn họ cũng muốn thể hiện thái độ ủng hộ Long Linh, để Long Linh yên tâm, biết mình không đối xử tốt với họ vô ích.

Nói trắng ra thì họ định tiến hành một cuộc bạo lực lạnh tập thể với Cảnh Bội.

Cho nên sau khi bắt đầu vào học, khi cần học sinh bình thường và người phản tổ hợp tác với nhau, bọn họ đều từ chối hợp tác với Cảnh Bội, cho dù có nhiều người hơn thì bọn họ cũng giơ tay lên nói: “Thầy ơi, em không dám hợp tác với Long Cẩm, bạn ấy dựa vào điểm văn hóa để được chia đến lớp này chứ không có một tí điểm sức mạnh phản tổ nào, cũng chưa trở thành người phản tổ được mấy ngày, em sợ lắm. Em có thể đợi đến khi còn vị trí trống thì lên không ạ?”

Lúc này Cảnh Bội cũng nói: “Thưa thầy, em cũng khá lo lắng về chuyện này.”

Giáo viên phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của học sinh, nếu Cảnh Bội đã nói như vậy rồi nên đối phương đành im lặng cân nhắc một lát, sau đó mới đồng ý.

“Long Cẩm, bây giờ em có thể đứng sang bên cạnh nhìn xem, xem thử cảm nhận cốt lõi của em – tức là xem long châu của em ở đâu. Để kiểm soát được sức mạnh phản tổ thì điều đầu tiên là phải tìm ra nơi tồn tại nguồn sức mạnh phản tổ của em.” Sau khi giáo viên nói một câu như vậy thì tiếp tục đi dạy cho học sinh khác. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng hầu hết các học sinh bình thường đều rơi vào thế bất lợi, đặc biệt là khi đối mặt với nhóm người trên đỉnh kim tự tháp như vị Thiếu chủ của nhà họ Phượng mặc áo sơ mi đen, vừa chơi khối Rubik vừa đối phó với cú đánh úp của học sinh bình thường kia, ánh mắt người này dường như chưa rời khỏi khối Rubik một tí nào, lúc né tránh đòn tấn công cũng giống như mèo vờn chuột vậy.

Đường Tiếu Tiếu giơ chân đá bay đối thủ của mình đi.

Thậm chí còn có một bạn học nữ cứ ngủ gà ngủ gật mãi, đôi mắt buồn ngủ cụp xuống, cơ thể nhẹ tênh như tờ giấy, đong đưa trái phải theo những đòn tấn công, mãi cho đến khi đối phương mệt đến mức thở hổn hển không thể tấn công được nữa thì cô ấy lập tức chạy xuống ghế nằm, ngủ ngáy o o luôn.

Long Linh đang đánh nhau với Chu Kiềm, vì nể mặt Long Linh nên hôm nay cậu ta đã cố ý trốn học để chạy tới đây, đã thế còn vừa ra đòn vừa giảng giải chi tiết cho cô ta xem tấn công vào đâu với loại người phản tổ nào thì mới là chí mạng nhất.

Long Linh hơi phân tâm, cô ta chú ý tới Long Cẩm, thấy cô đứng ở ngoài sân giống một người vừa cô đơn vừa xấu hổ, như thể bị lạc quẻ với mọi người thì cảm thấy rất vui vẻ.

Phải làm sao đây? Bạn học bình thường không để ý đến nó, những bạn học phản tổ kiêu ngạo này cũng sẽ không chủ động tiếp cận nó, muốn bước vào vòng tròn của Phượng Y Liên này khó lắm đó, không phải cứ là Thiếu chủ nhà họ Long thì sẽ được đâu.

Liệu nó có chủ động làm lấy lòng họ không? Như vậy chỉ khiến họ coi thường thôi, làm không hẳn hoi còn bị coi thành trò hề mà đùa cợt. Những người dưới trướng bọn họ cũng sẽ vì mặt mũi của Chu Kiềm nên không nhiệt tình với nó lắm đâu, mà thân phận của con nhỏ đó vẫn còn đấy, nếu phải hạ mình thì lại càng mất mặt, vậy phải làm sao bây giờ? Cuộc sống vườn trường không hạnh phúc lắm nhỉ.

Học sinh chuyển trường của trường bình thường muốn gia nhập vào tập thể lớp họ đã khó rồi, huống hồ tình hình lớp họ còn phức tạp đến mức đấy.

Long Linh cho rằng Cảnh Bội vừa cô đơn vừa lẻ loi, nhưng thật ra cô lại không quan tâm đến thủ đoạn của đám trẻ này, thậm chí còn cảm thấy hơi ngây thơ và buồn cười.

Cô chỉ đang nghĩ về chuyện đêm qua, nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay vị khách hàng hôm qua tên Đào Trạch kia đã tìm kiếm đứa con gái mất tích của mình trong 20 năm, mà nỗi ám ảnh của nhiều người cũng có thể chấm dứt được rồi, nhỉ.

Đào Trạch đã không chợp mắt suốt hai đêm rồi, vì vậy lần này anh ta ngủ một lèo đến bảy giờ sáng hôm sau mới dậy, đã đến thời gian thâu đêm của quán net, ông chủ tới gọi thì anh ta mới tỉnh dậy.

Anh ta nghĩ rằng mình lại bị lừa lần nữa, nhưng khi anh ta nhấp vào hộp thư xem thử thì một email đã nằm yên trong đó rồi.

Tay anh ta lập tức run rẩy mở email ra, trên đó chỉ có một dòng chữ

[Trương Vĩ Cường, chủ vườn cây ăn quả.]

Ý gì đây? Đào Trạch sững sờ, người này là ai? Chẳng lẽ Trương Vĩ Cường này biết con gái mình đang ở đâu? Thậm chí kẻ này còn là thủ phạm không dưng đã khiến con gái mình biến mất?

Chỉ cần nghĩ tới khả năng này là máu đã dồn lên não, nhịp tim bắt đầu tăng tốc, anh ta không quan tâm đến chuyện thật giả gì nữa. Đào Trạch không thể ngồi yên được, anh ta rời khỏi quán net rồi bắt xe tới đồn công an ngay.

Anh ta loạng choạng xong vào rồi bị túm lấy cánh tay, người đàn ông kia vừa mở miệng khiển trách thì đã phát hiện ra là anh ta: “Lão Đào, anh làm gì vậy?” Dường như nghĩ tới cái gì đó nên đối phương lập tức trở nên cảnh giác, ánh mắt lườm anh ta sắc bén như chim ưng: “Anh lại làm gì vậy?! Có phải lại chạy đi theo dõi người khác không?! Tôi nói rồi, tốt nhất là anh yên lặng tí đi, tôi biết anh lại gây rắc rối rồi!”

Suốt 20 năm nay, Đào Trạch đã đến đồn công an vô số lần, hầu như mọi người đều biết anh ta. Không chỉ vì Đào Trạch thường xuyên đến xem liệu có tìm thấy manh mối gì về vụ mất tích của con gái mình không, mà còn vì Đào Trạch đã ám ảnh bởi việc tìm con gái mình, dễ bị mắc lừa thì thôi đi, đằng này hễ anh ta cảm thấy người nào đáng nghi là anh ta sẽ âm thầm quan sát theo dõi đối phương ngay.

Mặc dù trong 20 năm qua, vì hành vi của mình mà anh ta đã vô tình cứu được một số người, cũng bắt giữ một số phần tử phạm pháp, nhưng đa phần mọi người sẽ cho rằng anh ta là kẻ xấu rồi gọi cảnh sát để bắt giữ anh ta. Anh ta đã bị giam giữ nhiều lần vì loại hành vi này rồi. Thậm chí nhờ nhiều năm rèn luyện như vậy mà kĩ thuật theo dõi và kĩ thuật trinh sát cũng kĩ thuật phản trinh sát của anh ta đã đạt đến độ cảnh sát bên phía đồn công an cũng khó mà tìm thấy anh ta được.

Người này khiến họ đau đầu, nhưng đồng thời họ cũng rất muốn cho anh ta làm làm nhân viên an ninh hỗ trợ cảnh sát, nhưng tiếc là anh ta đã quá ám ảnh với vụ án của con gái mình rồi.

Còn viên cảnh sát bắt được Đào Trạch thì tình cờ lại là cảnh sát Trần mà năm đó đã phụ trách điều tra vụ án của con gái anh ta, anh ta túm ngược lại đối phương, đôi mắt đỏ ngầu: “Có manh mối rồi, chuyện của con gái tôi, có manh mối rồi!”

“Nào, anh ngồi xuống đi, uống ly nước, có gì từ từ nói.” Cảnh sát Trần thấy anh ta không gây rắc rối gì ở ngoài thì thở phào nhẹ nhõm, đỡ anh ta ngồi xuống, cũng không vội vàng lắm.

“Không, tôi không uống, chủ vườn cây ăn quả Trương Vĩ Cường là hung thủ, chắc chắn con gái tôi đã bị hắn ta bắt cóc mất!” Đào Trạch không ngồi yên được.

Cảnh sát Trần đang đè mạnh anh ta xuống, nhưng lần này khi nghe thấy đối phương nói  năng có tên có họ thì cau mày, hỏi: “Sao anh biết? Ai nói với anh?”

Đào Trạch đột nhiên ngập ngừng, anh ta biết nếu mình nói Nhà Thông Tin ra thì có thể cảnh sát Trần sẽ nghĩ rằng mình đã bị lừa. Nhưng cảnh sát Trần là ai chứ? Không nói thật thì không được đâu.

“Anh nói xem, mấy năm nay anh bị lừa bao nhiêu lần rồi? Bao nhiêu năm nay, lúc đầu anh có hai tòa nhà thì anh bị lừa chỉ còn lại một, sao anh không nhớ lâu được tí nào hết vậy?”

“Tôi cũng đã tiêu tiền rồi, cảnh sát Trần, tôi cầu xin anh, anh giúp tôi điều tra xem người này là ai đi, được không?” Đào Trạch cầu xin.

Nhìn thấy anh ta như vậy thì không ai có thể nhẫn tâm từ chối được.

Cảnh sát Trần nhìn anh ta vài giây rồi đành cam chịu số phận: “Được rồi Lão Đào, anh hứa với tôi đi, đây là lần cuối cùng đấy.”

“Tôi hứa với anh, tôi hứa với anh.”

Nhưng cuộc trò chuyện này đã được lặp đi lặp lại nhiều lần lắm rồi.

Cảnh sát Trần hứa sẽ điều tra xem người này là ai, Đào Trạch thì cứ ở lại đồn cảnh sát không chịu đi, một lần ở lại là mấy tiếng liền.

Ở bên kia, vốn dĩ cảnh sát Trần chỉ tùy tiện điều tra để cho Đào Trạch một lời giải thích thôi chứ không ôm hy vọng gì cả, nhưng trong quá trình điều tra, anh ta dần dần phát hiện ra chỗ kỳ lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play