Trên đường đi, Triệu Yến ra sức oán trách chồng và mẹ chồng với Phùng Xuân, đặc biệt là cực kỳ bất mãn với câu cưới vợ là quên luôn cha mẹ anh chị em của Vương Anh ngày đó nói với anh cả Vương và anh hai Vương.
“Nhị Muội, em nói xem?” Triệu Yến cảm thấy Tiêu Hiểu lợi hại, oán trách với Phùng Xuân xong còn không nhịn được nghiêng đầu hỏi cô.
Tiêu Hiểu cười cười: “Em không hiểu mấy thứ này.” Đây là chuyện riêng của nhà họ Vương, chỉ cần bọn họ không chọc đến Vương Vệ, cô cũng không có hứng thú xen vào.
Triệu Yến thấy Tiêu Hiểu không muốn dính đến những chuyện rác rưởi xúi quẩy này của nhà họ Vương, haiz một tiếng nói tiếp: “Chị cảm thấy em rất lợi hại, quan trọng là chú tư còn rất thương em. Chị và em dâu hai không gặp được người đàn ông tốt nên mới chịu nhiều ấm ức như vậy.”
Phùng Xuân lại không đồng ý: “Cha bọn trẻ rất tốt, dù sao cũng là em gái ruột, cũng đã khóc lóc cầu xin anh ấy như vậy rồi, mẹ chồng lại lên tiếng, anh ấy còn có thể làm gì?”
Triệu Yến nghe vậy thì bĩu môi.
Ba người đi đến bờ sông, rất nhiều trẻ con đang bơi lội dưới nước, còn có người đang bắt cá mò tôm, cũng không ít người ở bờ sông giặt quần áo rửa rau. Cũng may nước này luôn luôn chảy, nếu không Tiêu Hiểu thật không dám tưởng tượng bọn họ sao có thể uống được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT