Mặc dù Vương Vệ chưa từng vào thành phố, nhưng mọi người suốt ngày hô hào khẩu hiệu vang trời, anh cũng có thể từ đó mà phân biệt ra một chút chuyện. Khinh thường nhìn Vương Quyên: “Chị là vợ của công nhân, ông đây còn là nông dân đấy, đều là tầng lớp công nông binh, có ai cao quý hơn ai?”
Vương Quyên bị Vương Vệ chặn cứng họng.
Tiêu Hiểu chống cằm si mê nhìn Vương Vệ: Thật là đẹp trai.
Vương Vệ bị ánh mắt ái mộ của Tiêu Hiểu nhìn đến gương mặt nóng lên, anh ho khan một tiếng, nhấc chân phải về, nhìn thẳng cha Vương và mẹ Vương: “Vừa rồi tôi đã nói với đội trưởng, nền nhà sắp được phê duyệt rồi, đến lúc đó phải lo cơm nước cho người trong thôn, tôi sẽ lấy khẩu phần lương thực của mình ra.”
“Cái gì? Mày còn muốn lấy khẩu phần lương thực? Vợ của mày sau khi gả vào đây không làm cái gì cả, ăn uống với mày hơn bốn tháng, khẩu phần lương thực của mày sớm đã không còn nữa rồi.” Mẹ Vương vừa nghe xong nhất thời nóng nảy. Vương Quyên quay lại lấy lương thực, bà ta còn muốn cho cô ta nhiều thêm một chút để mang về. Từ sau khi xuân đến, Vương Vệ và Tiêu Hiểu ngày nào cũng lên núi, lần nào cũng ăn no xong rồi mới xuống. Trên bàn cơm của nhà họ Vương, có lúc chỉ ra vẻ một chút, hoặc là hai người dứt khoát không lên bàn ngồi nữa. Bà ta còn vui mừng vì tiết kiệm được một phần lương thực.
Tiêu Hiểu khoác lấy tay Vương Vệ, vuốt ve anh, nhìn thẳng vào mẹ Vương: “Mẹ nói vậy là sai rồi, sau khi con vào nhà họ Vương, lượng cơm con ăn thế nào mọi người đều biết, căn bản không ăn gì cả, sau đó ngày nào con và Vương Vệ cũng lên núi ăn no xong mới về, càng tiết kiệm lương thực. Mở mắt nói mò là không được đâu.”
Mẹ Vương trầm mặt: “Không có, năm ngoái vốn đã được chia ít, bây giờ trong nhà vốn đã không còn dư lại bao nhiêu, bây giờ chúng mày lấy lương thực đi thì chính là muốn lấy mạng của cả cái nhà này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT