Hạt giống thu thập đủ, hai người đeo hạt giống và dịch bồi dưỡng, cầm cuốc đi trên núi.
Tiêu Hiểu đói đến không có sức lực, hầu như là Vương Vệ nửa ôm cô tới nơi cần tới.
Sơn động Vương Vệ nói ở phía sau núi, cần đi qua một rừng cây quanh co đầy bụi gai, qua khúc cua ngoằn ngoèo là một vùng rộng rãi, một khoảng đất trống to, phía trước là vách núi cao ngất, bên cạnh là một dòng suối, suối nước chảy róc rách.
Tiêu Hiểu đứng ở chỗ đất trống, nhìn xuống, nhịn không được tán thưởng: “Đẹp thật!”
Vương Vệ kéo cô ra phía sau: “Đừng đứng bên cạnh vách núi.” Bản thân anh đứng thì không sao, nhưng Tiêu Hiểu vừa đứng đó, anh liền cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Tiêu Hiểu im lặng nhìn mình cách vách núi một đoạn dài, ngoan ngoãn theo anh vào sơn động.
Sau khi tiến vào mới phát hiện sơn động này khô ráo sạch sẽ, bên trong còn có một cái giường lót bằng cỏ.
“Có phải anh thường tới chỗ này không?” Tiêu Hiểu lập tức nghĩ tới lỗ hổng trong đó.
Vương Vệ gật đầu: “Lúc anh không muốn ở trong thôn thì thường đến đây.” Anh nói, ánh mắt nhìn về phía một cái bao đất trước cửa động.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play