Tưởng Văn Văn nghe thấy câu hỏi của Tiêu Hiểu, nhất thời toàn thân cứng đờ, cô ta không ngờ rằng Tiêu Hiểu lại nhạy bén như vậy, nhưng suy cho cùng cũng là người đã từng bôn ba ở giới kinh doanh nhiều năm ở kiếp trước, cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, áy náy nói với Tiêu Hiểu: “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, chỉ là nghe nói cô bị bệnh, tưởng rằng cô còn đang dưỡng bệnh, không ngờ rằng cô lại về nhà mẹ nên mới cảm thấy có chút kinh ngạc.”
Tiêu Hiểu kéo dài âm thanh, ‘ồ’ một tiếng: “Chị nghe nói tôi bị bệnh à? Chị nghe ai nói?” Cô mở to mắt nhìn Tưởng Văn Văn, giống như thực sự chỉ là tò mò.
Cùng đi đến đây với Tưởng Văn Văn và Lý Tri Tân còn có một nam một nữ, nghe thấy Tiêu Hiểu nói vậy, một cô gái khác cũng tò mò hỏi Tưởng Văn Văn: “Đúng đấy Văn Văn, không phải mấy ngày nay cô bị sốt sao, thậm chí còn không ra khỏi nhà, sao lại biết Tiêu Hiểu bị bệnh?”
Tưởng Văn Văn thầm hận sự sai sót vừa rồi của mình, nói dối một câu thì phải nói dối một câu khác đề làm tròn vẹn, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ trấn tĩnh, qua loa đáp: “Không nhớ nữa, có lẽ là do một ai đó trong mấy người vô tình nói ra, hoặc là do tôi nhớ nhầm. Cho dù thế nào, Tiêu Hiểu không sao là tốt rồi.”
Tiêu Hiểu đã thăm dò được thông tin mà mình muốn, mỉm cười đáp: “Cảm ơn chị Văn Văn quan tâm, có điều mấy ngày trước đúng là tôi có bị bệnh, bị sốt rất cao, vẫn là nhờ Vương Vệ cõng tôi đi đến trạm y tế ngay trong đêm. Nếu như không có anh ấy, không chừng hiện giờ tôi thực sự đã sốt cao đến chết.” Lúc nói những lời này cô ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Vương Vệ, sau đó giống như một con mèo nhỏ vô cùng quyến luyến dụi dụi vào trước ngực Vương Vệ.
Vương Vệ bị hành động này của cô làm cho ruột gan rối bời, toàn thân như đang bị thiêu đốt, lỗ tai không chịu thua kém mà đỏ ửng lên, đè cái đầu đang quấy phá của Tiêu Hiểu lại, sau đó lại cảm thấy mình ra tay quá nặng, sợ làm cô bị thương, vội vàng nhẹ tay lại, kéo cô ra một cách khó khăn, cắn răng nói: “Không được tự nguyền rủa mình như vậy, còn nữa, đàng hoàng một chút.” Không thấy có nhiều người đang nhìn như vậy sao? Đặc biệt là Lý Tri Tân cũng nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, anh trực tiếp ấn Tiêu Hiểu vào trong lòng mình, không để Lý Tri Tân nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ khiến người ta không khống chế được của Tiêu Hiểu, hung hăng nhìn chằm chằm mấy người kia: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt mấy người ra.”
Trước đây rất ít khi tiếp xúc với kẻ bá đạo nhất thôn Tiểu Tiền này, bây giờ mới biết danh hiệu tên lang sói của Vương Vệ không phải là hư danh, một cô gái khác đi cùng bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, kéo Tưởng Văn Văn lại: “Văn Văn, chúng ta mau về thôi.” Danh tiếng của Vương Vệ ở thôn Tiểu Tiền có tác dụng khiến trẻ con ngưng khóc đêm, hoàn toàn là một ác bá.
Lý Tri Tân và người đàn ông còn lại đặt thùng nước vào bên cạnh cửa nhà, kéo hai cô gái còn lại cuống quýt rời đi. Chỉ có Tưởng Văn Văn lúc bị kéo đi còn không nhịn được dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vương Vệ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play