Họ lại ở lại thành phố Thượng Hải và thành phố S mấy ngày, lúc đi Vương Vệ liền mang một nhóm trang phục.
Tiêu Hiểu hỏi anh: “Anh quyết định bán quần áo rồi à? Bán đồ ăn không phải rất tốt ư?”
Vương Vệ lắc đầu: “Tốt nhưng vẫn nên bán ít những món ăn kia thôi.” Tuy là anh đã pha loãng dịch dinh dưỡng, người mua thức ăn ăn mấy lần có lẽ sẽ chỉ cảm thấy đồ ăn của anh mới mẻ, nhưng những người mua thức ăn ở chỗ anh trong thời gian lâu dài nhất định sẽ nhận thấy được sự khác lạ của món ăn. Bây giờ vừa đúng lúc.
Tiêu Hiểu vẫn luôn nghiên cứu khoa học mà không để ý đến những chuyện khác, mặc dù lúc ở tinh tế nhà bọn họ có gia nghiệp lớn, nhưng trên phương diện làm ăn cô không hề dính dáng vào một chút nào, có đôi khi phát minh ra thứ gì thích hợp để kinh doanh, mấy ông anh trai của cô lại nghĩ hết mọi cách đóng gói sau đó đẩy ra thị trường.
Ánh mắt Tiêu Hiểu sáng lên, đúng vậy, cô có thể phát minh rồi để Vương Vệ đi bán mà.
Đè cái suy nghĩ này xuống dưới đáy lòng, hai người mang theo một nhóm hàng trở về thủ đô.
Trở lại thủ đô, Tiêu Hiểu còn dự định đi bán quần áo cùng Vương Vệ, ai ngờ mới vừa đến nhà, bên trên đã phái người đến tìm cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play