Vương Vệ đứng ở một bên, Tiêu Hiểu biết anh sắp không nhịn được nữa bèn thuận thế nói: “Vâng ạ, vậy các vị tiền bối, chúng cháu xin đi trước ạ.”
Vương Vệ cũng gật đầu với mọi người, vòng lấy eo của Tiêu Hiểu đi mất.
Đổng lão thấy bởi vì giáo sư Từ ngắt lời nên Tiêu Hiểu trả lời mình, nhất thời tức giận dựng râu trừng mắt: “Tiêu Hiểu có thiên phú ở trung y, anh ngăn cô ấy làm cái gì?”
Giáo sư Từ nói: “Đổng lão, với sự thông minh của Tiêu Hiểu, bất kể ở ngành nào em ấy cũng đều có thiên phú cả. Ngài đừng nóng giận, tôi chỉ nói với ngài, chuyện cô ấy làm bây giờ quan trọng hơn so với học y nhiều.”
Đổng lão phân rõ sự việc nặng hay nhẹ, hòa hoãn vẻ mặt, bất mãn nói: “Tôi cũng đâu có bảo cô ấy theo tôi học trung y ngay bây giờ, hơn nữa sao trung y lại không quan trọng? Trung y chính là quốc tuý.”
Giáo sư Từ gật đầu, thừa nhận cách nói trung y là quốc tuý nhưng chỉ không đề cập tới việc khiến Tiêu Hiểu theo Đổng lão học Trung y.
Tiêu Hiểu nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lại tập trung vào trong nghiên cứu lượng tử máy tính.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT