Đến khi Tiêu Hiểu rời đi được một lúc lâu, ông cụ Đổng mới thở dài một hơi xa xôi: “Đáng tiếc quá.” Nếu như Tiêu Hiểu học trung y, dựa vào tư duy rộng mở và sự thông tuệ hiếm thấy trên đời của cô thì nhất định có thể làm rạng rỡ truyền thống trung y, nâng trung y lên cao một bước.
Người kế thừa trung y tốt biết bao!
“Cha, cha nói xem giáo sư Trần này vội vã tìm Tiêu Hiểu như vậy là để làm gì thế?” Mẹ của Đổng Vi thấy Tiêu Hiểu lọt vào mắt xanh của ông cụ, lại thấy giáo sư đại học Thanh Hoa cũng sốt ruột tìm cô thì cách nhìn đối với cô đã được nâng cao một tầng.
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Ông cụ Đổng lạnh nhạt liếc mắt nhìn con dâu, còn dặn dò người nhà họ Đổng: “Chuyện ngày hôm nay mấy đứa không được nói ra bên ngoài một chữ đâu đấy.”
Cha của Đổng Vi vội nói: “Cha cứ yên tâm, chúng con sẽ không nói đâu.”
“Đáng tiếc quá...” Lúc này ông cụ Đổng mới xoay người đi ra hậu viện, vừa đi vừa không nhịn được mà thở dài.
Mẹ Đổng Vi tiến đến bên cạnh cha Đổng Vi: “Không phải chỉ là một cô gái nhỏ đến từ nông thôn thôi sao? Dù cho bây giờ đã là sinh viên đại học thủ đô cũng chẳng có gì ghê gớm cả, sao cha lại không cho chúng ta nói về chuyện ngày hôm nay?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT