Trong hậu viện, sau khi Đổng Vi dẫn theo Tiêu Hiểu và Vương Hiểu Nguyệt đi dạo vườn thuốc một vòng, cửa một gian phòng ốc cách vườn thuốc không xa mở ra, một ông cụ râu bạc trắng phất phơ tiễn một người đàn ông trung niên đi ra.
“Làm phiền Đổng lão rồi, tôi uống thuốc ngài kê đơn, mấy ngày nay quả nhiên có tinh thần hơn rất nhiều.” Khuôn mặt người đàn ông trung niên mang theo vẻ không giận tự uy, vừa nhìn đã biết là người nắm giữ chức vị cao, hết sức tôn kính đối với Đổng lão.
Đổng lão khoát tay áo: “Bệnh này quan trọng nhất vẫn là nghỉ ngơi nhiều, không nên quá ưu tư.”
Người đàn ông trung niên cười khổ một tiếng: “Chính trị quốc gia đang ở thời buổi rối loạn, sao có thể nói nghỉ ngơi là nghỉ ngơi được?” Lúc Đổng lão và người đàn ông trung niên đi qua ba người Tiêu Hiểu, Đổng Vi vội vàng chào hỏi: “Chào chú Vương.”
“Ừ, ừ, Vi Vi cũng đã trưởng thành rồi.”
Đợi Đổng lão và người đàn ông trung niên đi rồi, Vương Hiểu Nguyệt mới hỏi: “Người vừa rồi là ai thế?”
Đổng Vi nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Chú Vương là thị ủy thủ đô, ông nội tôi chữa bệnh cho chú ấy đấy, các cô đừng nói ra.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT