Được tranh đoạt một cách cao điệu như vậy, cô cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan một tiếng: “Các thầy ơi, đến giờ ăn cơm rồi ạ.” Cô chỉ lên đồng hồ treo trên tường: “Người là sắt cơm là thép, ăn no bụng rồi mới có thể nghiên cứu tiếp được.”
Các giáo sư vừa nghe Tiêu Hiểu nói vậy, cũng thu lại vẻ mặt tính toán chi li vừa rồi lúc tranh cãi, quay lại vui vẻ nhìn cô: “Tiểu Tiêu đói rồi à? Được, đi ăn cơm thôi.”
Trong một buổi sáng hôm nay đã giải quyết được mấy công thức, tiến độ vượt xa so với dự kiến, bọn họ tâm trạng vui vẻ, buông lỏng thích hợp một chút cũng tốt.
“Buổi trưa cho mọi người hai giờ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục.” Giáo sư Từ hô.
Người trong phòng khách lập tức đồng loạt hoan hô, liên tục tính toán trong thời gian dài như vậy, đầu ngón tay cũng đã phồng rộp, cổ tay ê ẩm, đúng là chịu không nổi nữa, có thể nghỉ ngơi một lúc đương nhiên là tốt.
Nhà thí nghiệm rất lớn, có nhà ăn chuyên dành để ăn cơm.
Mọi người lục tục đi đến nhà ăn, Tiêu Hiểu lại đứng dậy đi ra khỏi nhà thí nghiệm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play