Thực ra trong thí nghiệm hôm nay, những người đó cũng cho phép cô đụng chạm khá nhiều, mấy người trong đại sảnh dùng bàn tính tính toán các công thức phức tạp, các giáo sư tiến hành thí nghiệm trong căn phòng thí nghiệm đơn sơ kia, nhưng bọn họ lại không hề oán giận chút nào, trong mắt chỉ có ánh sáng nóng bỏng.
Hình như quốc gia này hiện giờ đang rất khó khăn, cô có thể giúp được thì cứ giúp vậy.
Thấy Tiêu Hiểu không để ý, Vương Vệ cũng không nói gì nữa, đem các món ăn đã làm xong bưng lên bàn: “Chiều nay anh không có tiết học, lát nữa chúng ta đi dạo một chút.”
“Anh không đi bán rau nữa à?” Tiêu Hiểu cắn đũa giật mình hỏi.
Vương Vệ gõ gõ lên trán cô: “Ngốc, bán rau quan trọng hay là em quan trọng?” Bán rau suốt mấy ngày này đã để dành được mấy trăm tệ, Vương Vệ chuẩn bị mua cho Tiêu Hiểu một cái đồng hồ, anh cũng lấy được phiếu rồi, hôm đó lúc Vương Hiểu Nguyệt đưa đồng hồ lên xem giờ, Vương Vệ nhìn cổ tay trống trơn của Tiêu Hiểu, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
“Em quan trọng.” Tiêu Hiểu nói chắc như đinh đóng cột.
Vương Vệ bị cô chọc cười, trong ánh mắt cũng tràn ngập ý cười: “Mau ăn đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT