Tiêu Hiểu vừa nói xong, Vương Hiểu Nguyệt và Lý Phương Phương cũng nhìn qua.
“Không phải chứ Tiêu Hiểu, chỉ trong một lúc mà cậu đã đọc xong ba quyển sách kia rồi sao?” Vương Hiểu Nguyệt không tin hỏi. Đây là sách thuốc đó.
Tiêu Hiểu a lên một tiếng: “Tớ mới chỉ đọc một lần.”
Nghe cô nói như vậy, Vương Hiểu Nguyệt mới vuốt ngực: “Cậu dọa tớ gần chết, tớ còn tưởng rằng bọn tớ và trạng nguyên như cậu thực sự chênh lệch đến như vậy chứ.”
Tiêu Hiểu cười híp mắt nói tiếp một câu: “Cho nên cũng chỉ nhớ một lượt.”
“Khụ khụ.” Đúng lúc Vương Hiểu Nguyệt đang thả lỏng uống nước, bỗng nhiên nghe thấy câu này của Tiêu Hiểu, liền phụt một tiếng rồi bắt đầu ho khù khụ. Đồng Vi kinh ngạc đứng lên, cầm lên một trong mấy quyển sách thuốc trước mặt Tiêu Hiểu tùy ý lật một trang, đọc ra một câu bảo Tiêu Hiểu nói tiếp nội dung bên dưới.
Tiêu Hiểu vốn không định nói rõ mình có bản lĩnh nhìn qua là không quên, nhưng cô còn muốn Đồng Vi mang sách thuốc khác đến cho mình đọc. Nếu như không nói, Đồng Vi sẽ không tận tâm tìm sách thuốc cho cô như vậy nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play