Một cô gái trong số đó không biết là bị bề ngoài quá mức đẹp trai mê người của Vương Vệ mê hoặc, hay là vì sựu cưng chiều của anh đối với Tiêu Hiểu vừa rồi mà lòng mang hi vọng.
Lúc Vương Vệ lần nữa ra ruộng bẻ bắp, cô gái này đưa đến một cái khăn sạch: “Vương… Vương Vệ, em thấy khăn của anh dơ rồi, cái khăn của em chưa dùng đâu, anh có muốn lau không…” Đầu cô ta sắp chôn vào ngực, cả người đều nhịn không được mà hơi run run.
Nhưng một hồi lâu cũng không thấy ai nhận khăn, cô ta ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Vương Vệ sớm đã đến chỗ khác bẻ bắp, nhìn cũng không nhìn cô ta một cái.
Cô gái này đầu tiên là ấm ức, sau đó lập tức nảy sinh nhục nhã, cô ta đang làm gì vậy, Vương Vệ là người có vợ…
Cô ta nhìn bốn phía, cũng may cây bắp vừa cao lại to, vừa rồi giọng cô ta rất nhỏ, Vương Vệ mắt không liếc ngang đi qua, những người khác cũng không chú ý gì mấy.
Vương Vệ thật sự là mắt không liếc ngang, Tiêu Hiểu đã nói không cho anh nhìn cô gái khác. Anh cong môi, trong lòng hừ một tiếng, lo lắng lung tung! Sau đó lông mày đắc ý nhướng lên: Vợ thích anh như vậy, thật là phiền mà!
Vương Vệ nghe lời Tiêu Hiểu, không nhìn các cô gái khác, Tiêu Hiểu cũng chỉ là thuận miệng nói, cô đi không bao lâu liền tìm đến mấy người bọn Tam Muội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT