Cẳng chân Vương Quyên đau rát, vừa vén ống quần lên nhìn thì phát hiện cẳng chân đã sưng lên. Cô ta vừa sợ vừa ghét: “Tôi chỉ khuyên nhủ cậu, sao cậu lại nổi giận như vậy…” Nếu không phải này hai vợ chồng gặp vận may cứt chó lấy lòng mấy qua lớn đó đại, cô ta ăn no chạy tới nói ngon ngọt với Vương Vệ à?
“Xem ra là chưa đánh đau!” Vương Vệ nào có kiên nhẫn nghe Vương Quyên nói mấy lời nhảm nhí, lại cầm lấy khúc củi đã chẻ xong áng chừng trong tay.
“A, ah cả anh hai, mau, mau dẫn em đi…” Vương Quyên thấy Vương Vệ thế mà vẫn muốn động thủ, lập tức hoảng loạn thét chói tai. Cái chân bị đánh của cô ta vừa cử động liền đau như kim châm muối xát.
Anh cả Vương và anh hai Vương vừa nhìn liền biết Vương Vệ thật sự không định lấy số lương thực này nên đành phải ở một bên nói: “Chú tư, chú lọ tĩnh một chút…” Một bên đỡ Vương Quyên vội vàng rời đi.
Vương Vệ lạnh mặt đóng cửa lại, trực tiếp ném chuyện này ra sau đầu, vào bếp nấu bữa sáng. Từ giờ, người nhà họ Vương và anh không còn chút quan hệ nào.
Tiêu Hiểu ôm anh từ phía sau: “Anh còn đau lòng không?”
Vương Vệ lắc đầu: “Thật ra đến bản thân anh cũng không tin…” Động tác trong tay anh không ngừng, vô cùng lọ tĩnh bộc lộ tâm trạng lúc này: “Lúc nhỏ anh từng nghĩ, nghĩ bà ta sẽ đối xử với anh như bao người mẹ khác, buồn cười nhỉ, anh mà lại mong đợi đối với người như vậy!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play