Lục Muội đói đến chịu không nổi, khóc lóc đòi mẹ Tiêu ăn cơm, mẹ Tiêu ôm con gái thương tâm mà khóc, nhưng lời lại từng câu tổn thương người giống như dao: “Lục Muội ơi, nhịn chút đi, ai bảo các con là con gái chứ, lương thực trong nhà không nhiều, dù thế nào cũng không thể để Quốc Hưng bị đói...”
Tam Muội Tứ Muội nghe mẹ Tiêu nói như vậy, đến cả tranh luận đều không muốn nữa.
Trong nhà không ở lại được, bọn họ liền đến chỗ nhà mới chơi với th. Ban đầu mấy cô em lớn còn nhịn không nói với Tiêu Hiểu, vẫn là Lục Muội đói không nhịn nổi nữa, lúc đang chơi ở bên này liền đói đến khóc.
Tiêu Hiểu nghe xong nguyên do, phẫn nộ cực điểm, cha mẹ Tiêu đây là định để cho các con gái chết đói luôn có phải không?
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Tiêu Hiểu liền bắt buộc mấy chị em gái mỗi buổi chiều tới chỗ này của cô, lương thực không tiện lấy ra trước mặt bọn họ, dù sao xây nhà xong, dựa theo cung ứng của bọn họ, lương thực lấy từ nhà họ vương ra hẳn đã tiêu hao hết rồi.
Nhưng dùng dịch bồi dưỡng đổ vào cây dại sau đó hái một chút quả dại, rau dại còn có cả thịt có thể lấy ra để nhóm Tam Muội ăn lót dạ.
Nhóm Tiêu Tam Muội ăn canh rau dại và thịt thỏ do Vương Vệ nướng, nhìn thoáng qua Vương Vệ đang ở trong sân đẽo gỗ, đè thấp giọng không kìm nổi lo lắng: “Chị hai, anh rể kiếm được những thứ này chắc chắn chẳng dễ dàng, bọn em ăn mấy bữa cũng có thể chịu đựng được vài ngày, sau này những thứ này vẫn là đừng nên cho bọn em ăn nữa.” Cô ấy sợ bọn họ trở thành gánh nặng của Tiêu Hiểu, chọc cho Vương Vệ không vui.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play