Vương Vệ nhíu mày, quay đầu lại nhìn Vương Đức Thắng cũng không nhẫn nại gì mà nói: “Chú không thấy vợ tôi đi không nổi sao, nếu cô ấy va quẹt phải đâu đó, chú sẽ chịu trách nhiệm với tôi à?” Vương Đức Thắng có thể chịu trách nhiệm nổi sao.
Vương Đức Thắng hít một hơi, thằng nhóc đáng chết này, lúc trước cầm con gà kia tới cửa nhờ ông ấy giúp, thái độ đâu phải như vậy. Tuy rằng không lấy lòng như người khác, nhưng cũng đâu có không kiên nhẫn như vậy.
“Nếu cậu sợ cô ấy bị va quẹt, vậy thì để cô ấy ở nhà là được rồi, phải theo chúng ta lên núi làm gì?” Vương Đắc Thắng buồn bực.
“Vậy thì không được, tôi đi đâu thì vợ tôi đi đó.” Vương Vệ nói rất thản nhiên.
Tiêu Hiểu cũng nhẹ giọng nói: “Chú Vương, tôi cũng muốn đi theo Vương Vệ.”
Vương Đắc Thắng và bí thư chi bộ lập tức cảm thấy đau nướu răng.
“Vậy cậu cõng cô ấy không phải được rồi sao?” Vương Đắc Thắng hít sâu một hơi, xem như nhìn thấu Vương Vệ, lúc đó phỏng chừng là chịu đựng, đây mới là tính tình của anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT