Lúc Tiêu Hiểu kêu đau, anh không dừng lại, sau đó thấy vết thương trông mà đau lòng trên người cô bèn nhịn không được mà khóc. Hơn nữa càng khóc càng thương tâm, ngăn cũng ngăn không được: Đau biết nhường nào, anh biết không nên bị mê hoặc mà, hu hu hu…
Vương Vệ chui đầu vào trong cổ Tiêu Hiểu khóc một hồi mới dần dần dừng lại, lau đôi mắt sưng đỏ, ngượng ngùng nhìn Tiêu Hiểu: Quá cmn mất mặt, lúc động phòng vợ không khóc, anh khóc!
Ánh mắt anh trốn tránh Tiêu Hiểu, giọng khàn khàn: “…Em nằm đó đi, anh đi nấu nước nóng cho em tắm.”
Tiêu Hiểu gật gật đầu, mềm giọng, nói: “Anh…”
“Đã nói rồi, đừng gọi anh như vậy…”
“Em cứ muốn gọi đó. Anh đừng đau lòng, em rất thoải mái.” Trong mắt cô đầy sự uể oải sau chuyện đó, giọng vừa mềm lại khàn.
Vương Vệ nghe xong lỗ tai lập tức đỏ ửng, ném lại một câu: “Ai muốn nói chuyện này với em” rồi vội chạy trối chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT