“Tình cái rắm, cmn em không ngại ngùng sao?” Anh hỏi Tiêu Hiểu có ngại ngùng không, bản thân thì mặt đỏ như nhỏ máu.
“Ngại cái gì, chúng ta là vợ chồng, cơm chín chưa, em sắp đói meo rồi.” Tiêu Hiểu từ sau lưng Vương Vệ nhìn vào nồi, lập tức phớt lờ sự sụ rít gào của anh.
“À, sắp chín rồi.” Vương Vệ lập tức cúi đầu, nghiêm túc nấu cơm.
Tiêu Hiểu ôm eo Vương Vệ càng chặt, mặt cọ lên lưng anh: Thật ngoan.
Khi bánh canh được nấu xong, hơi nóng trên mặt Vương Vệ cũng tan đi.
Trong phòng không có gì, đến cả chén cũng là Vương Vệ tự mình dùng ống trúc làm.
Múc bánh canh vào ống trúc, bày lên cái bàn rách nát bị què một chân được chuyển ra từ phòng tối, trong lòng Vương Vệ đầy tự trách: Trong nhà không có gì, thật khổ cho Tiêu Hiểu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT