Ở Quý phủ không ít người đều quen biết Đường Niểu Y, bởi vì nàng không phải tiểu thư chân chính, vốn không có cảm giác khoảng cách với những hạ nhân như bọn họ thế này, nàng tươi sáng như ánh nắng ban mai, gần như không có ai chán ghét nàng.

Đại Triệu cũng từng chào hỏi với nàng, ấn tượng đối với nàng cũng không tệ.

Nhưng nàng lại đang theo dõi mình.

Đại Triệu nhìn chằm chằm nữ tử đứng vừa tới ngực mình, trong mắt thầm ẩn chứa suy nghĩ: "Sao Biểu cô nương lại theo dõi ta?"

Đường Niểu Y rung rung mi mắt, đột ngột né tránh, trên mặt cũng không bối rối, ngược lại hết sức tỉnh táo nhìn chằm chằm vào hắn ta, mở miệng liền nói: "Ta biết rõ ngươi thiếu tiền, người giúp ta một việc, ta sẽ trả nợ bạc cho ngươi."

Lời này rất tự tin.

Ánh mắt Đại Triệu nhìn nàng càng thêm quái lạ, tựa hồ đang nghĩ một cô nương từ bên ngoài đến ở nhờ Quý phủ, sao khẩu khí lại lớn như thế.

Đường Niểu Y thấy hắn ta có vẻ không tin, tiện tay lấy ra một túi tiền bạc, vẻ mặt lạnh nhạt lại nghiêm mặt nói: "Giúp ta làm rồi, tất cả số tiền này đều là của ngươi."

Ánh mắt Đại Triệu rơi vào trên tay nàng, ánh mắt dừng lại một chút, một túi lớn tất cả đều là tiền bạc, thậm chí còn có một hai hạt đậu vàng.

Số tiền này đủ để hắn ta trả hết nợ cờ bạc, thậm chí còn có thể trở nên giàu có, hắn ta không có cách nào không để ý đến. Đại Triệu thậm chí còn không hỏi có phải là chuyện thương thiên hại lý hay không. Hắn ta rất cần số tiền kia, chỉ nhìn chằm chằm nói: "Ta đồng ý, nhưng trước tiên ngươi phải trả năm lượng bạc đặt cọc cho ta, ta sẽ tạm thời đưa giang hồ lệnh cho ngươi.”

Giang hồ lệnh giống như lệnh bài thân phận, nếu như nửa đường hắn đổi ý, nàng có thể tùy ý xử trí, mà không có giang hồ lệnh, người tiếp nhận ủy thác bên ngoài như hắn sẽ không được ai thuê nữa. 

Rất công bằng.

Đường Niểu Y nhận lấy giang hồ lệnh mà hắn đưa cho.

Đại Triệu hỏi: "Ngươi cần ta làm gì?"

Trên mặt Đường Niểu Y vẫn duy trì vẻ lạnh lùng như trước, nói ra chuyện làm nhân chứng hãm hại Quý Tắc Trần.

Bởi vì chuyện này có nguy hiểm, rất có khả năng hắn sẽ làm hắn ta mất đi phần công việc này của Quý phủ, cho nên Đường Niểu Y không hề giữ lại, đem tất cả tiền bạc đổi được từ việc cầm đồ đều cho hắn ta hết, trả hết tiền nợ đánh bạc còn thừa cũng đủ để hắn ta kinh doanh sinh hoạt ở bên ngoài.

Đại Triệu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt mang theo vẻ cảnh giác khó hiểu, hỏi: "Vì sao phải hãm hại Thiếu Sư?"

Vì sao?

Người nhận ủy thác nào cũng hỏi nguyên nhân sao?

Đường Niểu Y không quen với quy củ của bọn họ, cho rằng đều cần lý do, liền trầm tư suy nghĩ, sau đó hết sức nghiêm túc nói: "Bởi vì ta thích hắn, nếu tất cả mọi người đều hiểu lầm hắn, chỉ có ta đứng ở bên cạnh hắn, như vậy hắn sẽ nhìn thấy cái tốt của ta."

Nữ tử ngây thơ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, làm ra chuyện như vậy cũng rất hợp lý.

Đại Triệu không nói gì đưa tay lấy năm lượng bạc tiền đặt cọc, sau đó rời khỏi con ngõ nhỏ.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Đại Triệu nữa, vẻ mặt lạnh lùng của Đường Niểu Y mới ầm ầm sụp đổ, hai tay nàng che mặt, tựa đầu vào vách tường đập vài cái.

Vừa rồi trước khi gần đi vẻ mặt Đại Triệu nhìn nàng như người bệnh không thể cứu chữa được, lúc đó nàng mới kịp phản ứng vừa rồi mình đã nói những gì.

May mắn thay, những lời này cũng sẽ không bị truyền ra.

Khi Đường Niểu Y đi ra khỏi con ngõ ướt, chân trời đã sớm hiện ra cảnh mặt trời lặn, khi hồi phủ vừa khéo nàng nhìn thấy chiếc xe ngựa mà mình gặp phải ở trên đường lúc ban ngày đang đậu ở cửa.

Nàng làm như không nhìn thấy, bước nhanh vào phủ.

Trong phủ dường như rất náo nhiệt, không ít người đều đi về phía hoa viên.

Đường Niểu Y tiện tay kéo một người hỏi dò, "Đang làm gì vậy?"

Người bị kéo lại thấy là nàng, giải thích nói: "Ương Vương mất một thứ ở trong phủ, nói là ai biết chỗ thứ đó sẽ thưởng nghìn vàng, bây giờ không ít người đều đi vào trong vườn tìm."

"Nghìn, nghìn vàng á!" Đường Niểu Y khiếp sợ trợn tròn mắt, trong đầu nhanh chóng suy tính, cuối cùng đưa ra kết luận là nàng thua thiệt rồi.

Hạ nhân kia cũng gấp gáp vì sợ nghìn vàng này bị những người khác tìm được, thuận miệng nói vài câu liền đi theo.

Đường Niểu Y nhìn vài lần cũng đi theo, dù sao ngọc bội ở nơi nào cũng không có ai rõ hơn nàng.

Nàng không dám đi đến Lan Viên nhưng lại không chống lại được cám dỗ của số nghìn vàng. Nàng giả vờ tìm vài vòng ở bên ngoài, liền làm bộ lơ đãng đi về phía hành lang.

Nàng nhớ rõ ngày ấy nàng ném ngọc bội vào trong cái ao cạn mà mình nhìn thấy ở dưới rặng trúc kia, bây giờ hẳn là vẫn còn ở đó.

Chỗ hành lang cũng đã tụ tập không ít người đều đang tìm kiếm, ngay cả Quý A Thố cũng ở đây, nhưng không phải là nàng ấy đang tìm khối ngọc bội giá trị ngàn vàng kia mà là ngồi ở ghế dài bên hành lang. Bên cạnh là một nam tử tuấn tú mặc cẩm bào màu đen.

Từ xa đã nhìn thấy Quý Ngọc Sơn, Đường Niểu Y sợ bị gọi qua, xoay người đi một con đường khác.

Nơi này ít người, thậm chí căn bản không có người. Nàng tìm được chỗ cởi giày, cuốn ống quần và tà váy lên, tiến vào trong nước mò mẫm.

Mùa xuân nước lạnh buốt, hai đầu gối nàng phát run, cuối cùng ở trong nước sờ soạng hồi lâu cũng không sờ được ngọc bội mà ngày ấy mình vứt vào bên trong.

Rõ ràng là ném ở chỗ này mà, sao lại không có?

Nàng kinh ngạc đi về phía trước một chút, ai ngờ ngâm trong nước hồi lâu dưới chân bị chuột rút, đứng không vững ngã xuống hồ nước.

Cảm giác ngạt thở ập đến, nàng giãy dụa rất nhiều, may mắn xung quanh trồng không ít trúc, có thể dễ dàng kéo lấy rồi bò lên phiến đá.

Khi cả người nàng ướt sũng, giống như con chó nhỏ rơi xuống nước đáng thương co quắp thở dốc trên phiến đá, từng lớp nước trong suốt trong ao nhỏ được đẩy lên người, nàng phát hiện có gì đó không đúng.

Tóc Đường Niểu Y ướt nhẹp dán chặt lên mặt, quay đầu, tầm mắt rơi vào cây cầu gỗ đối diện nhà thuỷ tạ đang dựng bên cạnh.

Thanh niên như hoa sen thánh khiết cao không thể chạm tới, đang ngồi ở bên cạnh cầu gỗ. Hắn cũng không mang giày, mũi chân trần điểm nhẹ trên mặt nước, có thể thấy rõ gân xanh nổi lên trên mặt bàn chân, da thịt trắng bệch không bình thường, vạt áo trắng như tuyết bị gió thổi lay động, xen lẫn một mùi tùng tuyết dễ chịu.

Hắn ngồi trên ván gỗ, nhìn về phía Đường Niểu Y, thoạt nhìn như có cảm giác linh hồn không còn trong thể xác.

Vừa rồi khi nàng rơi xuống nước suýt nữa không dậy nổi, hắn vẫn luôn ngồi ở đó, cũng không có ý muốn tới cứu nàng, chỉ dùng ánh mắt từ bi lạnh lùng nhìn nàng giãy dụa trong nước, giống như đang thưởng thức một bức tranh tuyệt tích.

Không hiểu sao yết hầu Đường Niểu Y có chút ngứa ngáy, nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, đợi quay đầu lại thì thanh niên ngồi trên cầu gỗ đã biến mất không thấy tâm hơi.

Người... đâu rồi?

Nàng theo bản năng nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng tí tách dưới nước truyền đến, vừa cúi đầu, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện thanh niên tóc đen mun, da trắng toát.

Hắn như quỷ mị vừa quỷ quyệt lại xinh đẹp quyến rũ, mái tóc đen dài dày đặc dán lên trên cái trường bào rộng lớn, trường bào bị ngâm trong nước dán sát vào thân thể hắn, lờ mờ có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp trên ngực.

Vai rộng, mông hẹp, vòng eo chó đực thoạt nhìn đã thấy có lực, thậm chí... Còn có thể nhìn thấy độ cong đáng xem mà nàng không nên nhìn thấy kia.

Thân thể ướt đẫm bóng bẫy như vậy khiến Đường Niểu Y ngơ ngác.

Rốt cuộc hắn là gì mà có thể từ trong nước chui đến trước mặt nàng?

Ngón tay mảnh khảnh của nàng bất giác nắm chặt lấy rong biển, đầu mũi có chút nóng lên, đầu càng choáng váng.

Hắn như không thèm để ý dáng vẻ của mình lúc này chút nào, mái tóc ẩm ướt rối bời rất thích hợp với khuôn mặt hắn thế này, giống vị Thánh Giả sa đọa, vẫn dịu dàng từ bi, chỉ nhiều thêm vài phần quái dị lạ kỳ không phải người.

Đường Niểu Y đờ đẫn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt chỉ dám dừng ở trên mặt hắn, không dám nhìn loạn bốn phía.

Quý Tắc Trần khẽ ấn khóe mắt xuống, đôi môi đỏ sẫm bị thấm nước toát ra vẻ mê người.

Thân hình cao lớn của hắn đứng ở trước mặt như một ngọn núi lớn nguy nga, nhất là lúc hắn đè xuống càng là có một loại khí thế ép người.

Hắn tiến đến lại gần, Đường Niểu Y thì trông như mèo con rơi xuống nước bị ép vào nơi hẻo lánh, không thể lui lại mà tựa vào phiến đá căng thẳng nhìn hắn.

Quý Tắc Trần lướt qua khuôn mặt đỏ bừng vì căng thẳng của nàng, với qua khỏi người nàng, hắn gỡ sợi dây đỏ nhỏ lơ lửng phía sau lưng ra rồi xoay người lao vào trong dòng nước.

Đáy nước trong veo, mái tóc dài đen đậm như rong biển cùng với tơ lụa trắng như tuyết đan thành một bức tranh tuyệt mỹ.

Đường Niểu Y ngồi ngây người trong nước một lúc lâu mới chợt hoàn hồn lại, chân tay mềm nhũn bò lên bờ, cố gắng vắt nước trên người.

Bỗng nhiên, trong đầu nàng vụt qua cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy, nàng vẫn luôn cho rằng Quý Tắc Trần là công tử yếu đuối, không ngờ nhìn vào dường như có chút...

Nhớ tới những hình ảnh mình nhìn thấy kia, nàng bỗng giơ tay che đi gương mặt nóng hổi, hơi nóng lan tràn đến mang tai, đỏ ửng như được bôi son màu hoa hải đường.

Xong rồi, dường như nàng không thể quên được.

Nàng vừa che mặt lại, không kịp xua đi ngượng ngùng vừa rồi thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nữ kỳ lạ.

"Cô nương, chủ nhân đang ở bên trong chờ người."

Đường Niểu Y lộ vẻ bối rối buông tay xuống, liếc nhìn, dường như là thị nữ, nàng quay đầu nhìn về phía hành lang đối diện phòng trà.

Tinh xá bằng trúc thanh nhã, rừng mây, bếp trúc, giữa bức tranh hoa điểu, như nằm cách xa với bầu không khí ồn ào náo nhiệt của thế gian bên ngoài.

Trên người Đường Niểu Y vẫn ướt sũng, lúc được thị nữ dẫn vào, nước trên người nhỏ đầy sàn nhà, thị nữ bảo nàng thay một bộ y phục trước rồi đi vào.

Nàng không muốn gặp Quý Tắc Trần, do dự nhận lấy thiền bào của thị nữ, ôn hòa xoay người vào trong bình phong thay bộ váy ướt sũng ra.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play